Chương 13

Nghe Cố Thiếu Đình nói chuyện âm dương quái khí, Tô Cẩm cau mày, sau khi bảo y tá ra ngoài lấy thuốc, nói: "Thưa ngài, làm sao ngài biết hôm nay tôi đã làm gì?"

"Em chưa từng nghe nói nếu không muốn người khác biết thì ngoại trừ chính mình thì đừng làm gì cả? Nếu không muốn tôi biết thì đừng làm!"

Tô Cẩm cười giận dữ: "Thưa ngài, tôi có cuộc sống riêng và việc riêng của mình. Tôi muốn đi đâu và ở cùng ai? Hình như không trái pháp luật phải không?"

"Chuyện riêng?!" Cố Thiếu Đình lại càng kích động! Hắn giận dữ ngồi bật dậy nhưng lại lập tức cúi đầu đau đớn!

Tô Cẩm thấy vậy lập tức đỡ hắn nằm xuống, sau đó nói: "Tiên sinh, điều quan trọng nhất hiện tại của ngài là phải chăm sóc thật tốt sức khỏe của mình, đừng nghĩ đến điều gì khác nữa! Ngài không muốn được xuất viện càng sớm càng tốt sao?"

“Nếu muốn tôi nhanh chóng xuất viện thì đừng chọc giận tôi.”

Nhìn thấy Cố Thiếu Đình bộ dáng không nói lý lẽ, Tô Cẩm không còn gì để nói, cậu cũng không biết mình đã làm gì khiến Cố Thiếu Đình tức giận như vậy! Hình như cậu chưa làm gì cả phải không? !

Và hôm nay người đàn ông này đã phái người theo dõi cậu phải không? Và tại sao anh ta phải làm điều này?

Lúc này Bạch Mộ mới từ bên ngoài trở về.

Lúc vào phòng bệnh, vừa lúc nhìn thấy Tô Cẩm đang cúi người xuống giường, Bạch Mộ lập tức sốt ruột, bước tới đẩy Tô Cẩm ra.

Tô Cẩm loạng choạng va vào chiếc bàn cạnh giường ngủ, khiến đôi mắt cậu run lên vì đau.

Cố Thiếu Đình nghe được một tiếng "Ầm" liền vội vàng hỏi Bạch Mộ: "Sao em lại đẩy em ấy?"

"Phải hỏi cậu ta! Nếu không chữa trị được cho tốt, cậu ta lại gần anh vậy làm gì?!" Bạch Mộ hai ngày nay nhịn không được chỉ vào Tô Cẩm mắng: "Đừng tưởng rằng cậu dùng thủ đoạn nhỏ này để dụ dỗ Thiếu Đình, anh ấy không có khả năng tái hôn với cậu! Từ nay về sau cậu nên thành thật một chút!"

Tô Cẩm và Cố Thiếu Đình đồng thời xuất hiện mấy đường đen trên mặt.

Sau đó Tô Cẩm nhịn đau sau lưng đi tới trước mặt Bạch Mộ nói: "Xin nói rõ cho anh biết, tôi là bác sĩ, nếu không muốn gặp tôi, cậu có thể rời khỏi bệnh viện, chỉ cần anh có thể thuyết phục anh ấy chuyển đến bệnh viện khác!"

"Nhưng anh cũng đừng lo lắng, tôi và anh ấy đã ly hôn rồi, anh phải tự tin vào bản thân mình, đừng cắn người nào mà mình thấy như kẻ điên!"

Nói xong, Tô Cẩm đẩy Bạch Mộ rời khỏi phòng bệnh, cậu không muốn đối phó tên điên này!

Khi biết Cố Thiếu Đình có Bạch Nguyệt Quang trong lòng, Tô Cẩm vẫn đang suy nghĩ anh ta sẽ là người xuất sắc như thế nào mới có thể khiến một người như Cố Thiếu Đình nguyện ý chờ đợi!

Nhưng bây giờ nhìn lại, không ngờ lại tệ đến thế!

Lúc này trong phòng bệnh, Bạch Mộ cũng đã bình tĩnh lại, anh ta sợ hình tượng của mình trong lòng Cố Thiếu Đình sẽ bị tổn hại nghiêm trọng nên muốn giải thích.

Nhưng còn chưa kịp mở miệng đã nghe Cố Thiếu Đình lạnh lùng nói: "Em cũng nên về đi."

"Trở về? Em nên đi đâu bây giờ? Bây giờ anh vẫn còn ốm, em phải ở lại chăm sóc cho anh."

"Tôi muốn một mình nghỉ ngơi thật tốt. Đợi Tôn Phong đi mua đồ về, tôi sẽ kêu hắn đưa em trở về." Thái độ Cố Thiếu Đình rất kiên quyết.

"Nhưng Cố Thiếu Đình, em..." Bạch Mộ nhìn thấy ánh mắt đáng sợ của Cố Thiếu Đình trước khi nói xong, anh ta lập tức im lặng, không dám nói tiếp.

Cố Thiếu Đình thật sự không muốn Bạch Mộ ở đây gây phiền toái cho mình. Tại sao trước đó hắn lại không nhận ra người này ồn ào như vậy? ! Và anh ta vẫn có thái độ vô lý! Anh ta hoàn toàn khác so với trước đây!

Trong lòng Cố Thiếu Đình, trước kia Bạch Mộ ôn nhu ân cần, giống như đóa sen mọc lên từ bùn nhưng vẫn không tì vết, chỉ cần hai người ở bên nhau, hắn luôn cảm thấy thoải mái.

Nhưng bây giờ nhìn lại! Cố Thiếu Đình cảm thấy ở cùng Bạch Mộ không thoải mái bằng ở cùng Tô Cẩm!

Tô Cẩm trở lại phòng trực, bác sĩ trực khác nhìn thấy cậu ôm eo quay lại, vội vàng hỏi: "Anh sao vậy? Vừa rồi anh không ổn sao?"

"Không sao, tôi bị chó cắn." Tô Cẩm đáp.

"Chó?! Đây là bệnh viện, sao có thể nuôi thú cưng được?"

Tô Cẩm không giải thích, cậu nhờ bác sĩ trực mang đến cho mình một miếng thạch cao và dán lên lưng giúp mình.

Tôn Phong vội vàng lấy mấy chiếc điện thoại di động trở lại phòng bệnh, vừa đặt xuống thở một hơi liền nghe thấy Cố Thiếu Đình yêu cầu đưa Bạch Mộ về nhà.

Bạch Mộ rõ ràng không vui, nhưng cũng không dám làm gì, Tôn Phong thu hồi ánh mắt, nói với Cố Thiếu Đình: "Tiên sinh, tôi đi trước lái xe!"

"Cố Thiếu Đình, ngày mai em sẽ nấu cháo nóng cho anh."

Cố Thiếu Đình không có phản ứng, Bạch Mộ đành phải cầm áo khoác rời đi, nhưng khi đến cửa phòng bệnh, anh ta liền dừng lại nói: "Thiếu Đình, em làm như vậy là vì em yêu anh, em quan tâm đến anh rất nhiều, em không muốn bất cứ ai đưa anh đi một lần nữa”.

"Em biết anh cảm thấy thế nào với Tô Cẩm, nhưng em hy vọng anh cảm thấy không quen vì mới ly hôn, còn hơn là vẫn còn tình cảm với cậu ấy! Lần này em lựa chọn bỏ lại tất cả để quay về Trung Quốc tìm anh. Anh không thể làm em thất vọng."

Nói xong, Bạch Mộ rời đi, Cố Thiếu Đình chậm rãi mở mắt.

Hắn nghĩ gì về Tô Cẩm? Cố Thiếu Đình cảm thấy hắn làm như vậy là bình thường! Và không ai trong số này là lỗi của hắn! Muốn trách thì trách Tô Cẩm! Cậu bắt đầu hẹn hò quá sớm sau khi ly hôn!

Nghĩ đến những điều này, Cố Thiếu Đình từ trên giường bệnh ngồi dậy! Hắn nghĩ dù thế nào đi nữa hắn cũng sẽ không để Tô Cẩm đi sớm như vậy!

Dám cướp người của hắn! Đung là to gan tày trời!