CHƯƠNG 665
Càng nghe tiếp câu chuyện, trái tim của người đàn ông cũng dần chìm xuống đáy vực.
Trong đầu ong ong rất nhiều âm thanh.
“Còn có vài tin tức, không thể đảm bảo nó là thật một trăm phần trăm. Nhưng nếu anh không muốn nghe, tôi có thể ngừng lại.”
Tống Nhiễm quan sát người đàn ông trước mặt, trong ánh mặt lộ ra vẻ không đành lòng lắm.
Mà Mộc Điệp răng môi phát lạnh, đáy mắt cũng dẫn lên tia u ám lại lặng lẽ lên tiếng: “Nói…”
“Ba ruột của anh…”
Mỗi lần đến chủ đề này, cơ thể người đàn ông bất giác run lên. Anh ta ngước mắt, nhìn đáy mắt bình tĩnh không gợn sóng của người phụ nữ, từ tốn kể lại.
“Ông ta không tính là người đủ tư cách, nghe nói trước kia ông ta kết bạn với mẹ anh, cũng có liên quan đến ba Lương. Cho nên ba Lương mới luôn xấu hổ với mẹ anh, nhiều năm qua vẫn cố gắng săn sóc.”
Dừng một chút, theo dõi được rõ ràng tâm lý của người đàn ông trước mặt này, môi đỏ cô mới hơi nhếch, gần như lạnh giọng thông báo: “Anh không cần phải đi tìm ông ta. Ông ta đã chết từ mười hai năm trước rồi, bị ung thư gan.”
Mộc Điệp vẫn nhớ, ngày đó đi ra khỏi văn phòng của Tống Nhiễm, phía sau lưng thấm mồ hôi, dinh dính trên da thịt, là cảm giác khiến cho người ta buồn rầu cỡ nào.
Cực kỳ trùng hợp, hôm nay ôm Lương Hạnh vào trong lòng, cả chặng đường tới bệnh viện, mồ hôi lạnh lại xuất hiện từ sau lưng, gần giống với cảm giác kia.
Suy nghĩ từ từ gom lại, cuối cùng nhìn chăm chú vào ly rượu đã sớm trống không, tự cười khẩy một cái, lại rót thêm một ly.
Ngửa đầu uống cạn.
Vị đắng chát thuận theo cổ họng, trượt thẳng đến đáy lòng.
Trên đời này hiếm có ai nhìn thấu được tâm tư của Tống Nhiễm.
Sau khi Tống thị thu hồi quyền kinh doanh của Phong Thụy, bên A cần có chữ ký của ông Tống để thực hiện thỏa thuận. Lúc Tống Nhiễm đưa thỏa thuận đến phòng sách của ba, ông lão yên lặng thật lâu.
Sáng sớm hôm sau, trên bàn ăn, ba Tống vừa ăn cháo, vừa làm bộ như không có chuyện gì, hỏi: “Thoả thuận chuyển nhượng vốn cổ phần không phức tạp như vậy, sao không mời ông Châu đi?”
Ông Châu chính là luật sư tay sai của ông Tống, bởi vì lớn tuổi, bây gờ chuyện nhỏ cũng sẽ không nghĩ đến việc đi làm phiền ông ta.
Tống Nhiễm nghe ra được ý tứ phỏng đoán trong lời nói của ba, lập tức không có ý định giấu diếm, đưa quả trứng gà đã bóc vỏ xong bỏ vào trong đĩa của mẹ Tống bên cạnh, không nặng không nhẹ trả lời: “Điều khoản trong thỏa thuận ly hôn vẫn nên để ông ta xem thì tương đối thỏa đáng. Dù sao năm đó thỏa thuận trước khi cười đều nhờ ông ta phác thảo.”
Hai chữ “ly hôn” này rơi vào trong tay ba Tống lại là trong dự đoán, nhưng mẹ Tống bên cạnh vừa mới cầm trứng gà lên định ăn nghe vậy thì giống như nhận phải kinh hãi không thôi, không nhịn được hô một tiếng: “Ly hôn?”