CHƯƠNG 664
Năm đó, sau khi Thẩm phán Lương rất có danh tiếng ở Nam Thành bị ngã ngựa, trên phố nhao nhao bàn tán, nói những vụ án lớn nhỏ được làm dưới tay của ông Lương khi còn tại chức, có bao nhiêu vụ án có thể là án oan án sai.
Trong đó có một vụ, người bàn luận cũng không nhiều, chính là vụ án tai nạn công trình bất ngờ năm đó.
Mộc San, nữ doanh nhân có sự nghiệp thành công từ khi bị bắt cho đến khi có kết luận của cơ quan điều tra, từ vị trí được người người vây quanh trở thành tù nhân, thời gian nhanh đến nỗi làm cho người ta phải kinh ngạc không thôi.
Năm đó, vụ án còn nhiều chi tiết cần phải chờ điều tra và công bố rộng rãi. Đương nhiên Mộc San có trách nhiệm, nhưng không đến mức là người duy nhất có trách nhiệm trong chuyện xảy ra đó.
Sau này, Mộc San chết trong thời gian bị bắt giam, Mộc Điệp về nước điều tra chân tướng, không bất ngờ khi điều tra được manh mối liên quan đến Lương Thiệu Khôn, biết được thẩm phán xử vội vàng vụ án của mẹ mình không chỉ làm nhiều việc xấu, thậm chí còn có đầu tư riêng vào công trình của mẹ năm đó, hơn nữa, hai người họ còn là bạn cũ.
“Tóm lại, lúc trước Lương Thiệu Khôn vì rũ bỏ sạch trách nhiệm, nóng lòng muốn đưa mẹ tôi vào tù, dẫn đến tình tiết vụ án bị sai, điểm này sẽ không nhầm.”
Đối mặt với kết luận thản nhiên của Tống Nhiễm, đáy mắt người đàn ông dần tụ lại một ánh lửa. Anh ta dựa người vào thành ghế, lần đầu tiên đưa ra chất vấn với đối phương.
Mà Tống Nhiễm hơi nhếch môi, bình tĩnh nghe anh ta nói xong, lại thấy mình anh ta đứng ngồi không yên một trận, mới từ tốn chọc thủng: “Anh không có sức, không muốn đối mặt với khuyết điểm của mình, anh vốn đã hối hận đối với chuyện của Lương Hạnh.”
Cô ta nói không sai chút nào.
Mộc Điệp bị vạch trần tâm tư, cuối cùng lý trí lựa chọn từ bỏ cuộc đối đầu không cân sức này với Tống Nhiễm. Anh ta ra vẻ thoải mái duỗi tay: “Cô có gì chứng minh là tôi sai?”
Người phụ nữ ngồi thẳng người, bưng lên chén trà nóng, khẽ nhấp môi một cái, rồi từ tốn nhắc nhở: “Năm đó còn có một nhà họ Nghiêm có uy tính và danh tiêng lững lẫy ở Nam Thành hợp tác kế hoạch địa sản với mẹ anh, anh đã điều ra chưa?”
Nhắc tới nhà họ Nghiêm, Mộc Điệp nhíu mày, cơ thể không khỏi cứng lại một chút: “Cô có ý gì?”
Lúc trước anh ta cũng có lòng muốn tra đến nhà họ Nghiêm này, nhưng sau này tin tức Lương Thiệu Khôn ngã ngựa tuồn ra, anh ta liền chuyển hướng, đi điều tra nhà họ Lương.
Nhìn dáng vẻ ung dung của Tống Nhiễm, Mộc Điệp lờ mờ nhận ra điều gì: “Nhà họ Nghiêm có mờ ám ư?”
Khẽ nhấp một ngụm trà, hương hoa nhài thuận theo cổ họng đi xuống, người phụ nữ nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, lông mi mảnh dài nhấc lên, chậm rãi nhả ra hai chữ: “Đúng vậy.”
Nhà họ Nghiêm có điểm mờ ám.
“Mẹ anh và ông Lương là bạn cũ, nhưng trước khi mẹ anh xảy ra chuyện, anh vẫn luôn không biết. Điểm này, tôi nghĩ anh đã tra được rõ ràng, nhưng anh biết tại sao không?”
Về điểm này, Mộc Điệp không có nghĩ tới, nhưng anh ta nghiễm nhiên cho rằng, nguyên nhân là do mình được đưa ra nước ngoài du học từ hồi tiểu học.
“Mẹ anh chưa cưới đã có thai, năm đó chịu không ít áp lực từ dư luận. Sau này vì lập nghiệp, không thể không đưa anh ra nước ngoài. Nhưng lúc đó lập nghiệp rất gian khổ, học phí của anh trước kia vẫn là do ba của Lương Hạnh giấu người nhà gửi tới giúp đỡ.”
Khi Tống Nhiễm nói lời này, vẫn luôn quan sát biểu cảm trên mặt Mộc Điệp. Cô là người phụ nữ đã quen quạnh quẽ, thích nắm giữ tất cả tình tiết trong tay mình.
Ngừng một chút, thấy sắc mặt đối phương trở nên tối đi, cô ta càng nghiêm túc hơn: “Bản án của mẹ anh đúng là thẩm phán Lương đoán sai, nhưng bây giờ xem ra, đây cũng không phải ý của ông ấy. Chủ mưu đứng sau vụ án công trình là nhà họ Nghiêm. Lúc ấy nhà họ Nghiêm tài cao thế lớn thì thôi, bọn họ còn dùng mạng của anh để uy hϊếp mẹ anh, anh cảm thấy bà ấy sẽ lựa chọn thế nào?”