Chương 560

Chương 560

Trên đường lái xe về nhà, từ đầu đến cuối người đàn ông đều không nói lời nào, Lương Hạnh líu ríu cả một đoạn đường mà không nhận được câu trả lời, lúc này mới có chút chột dạ, nghiêng đầu qua chớp chớp mắt, cẩn thận hỏi anh: “Chồng ơi, anh thật sự giận hả?”

“Ừm.”

Đáp lại cô là một câu trả lời không nặng không nhẹ, Triệu Mịch Thanh vẫn lái xe mà không thèm nhìn cô, bầu không khí trong xe dần dần trở nên ngột ngạt.

Mẹ Lương ngồi ở trên ghế sofa vừa xem tivi vừa chăm sóc cho hai đứa nhỏ, sau khi nghe thấy tiếng mở cửa thì đứng dậy ra chào đón, lại nhìn thấy sắc mặt của hai người đi vào không tốt cho lắm.

Bà liếc mắt thăm dò Lương Hạnh, sau khi Triệu Mịch Thanh đi vào trong nhà vệ sinh thì kéo ống tay áo của cô lại rồi hỏi: “Có chuyện gì xảy ra vậy?”

“Không có chuyện gì đâu, kêu dì chuẩn bị một lát đi, tụi con ăn cơm.” Lương Hạnh vỗ vỗ bàn tay của mẹ mình, cũng không giải thích cái gì, bước chân đuổi theo sau lưng Triệu Mịch Thanh, vội vàng đi vào trong nhà vệ sinh.

Trên bàn cơm, dường như là bầu không khí vẫn không dịu xuống, mẹ Lương liên tục gấp thức ăn cho Triệu Mịch Thanh, lại nháy nháy mắt với Lương Hạnh. Thay vào đó là anh Triệu vẫn nói chuyện rất vui vẻ với mẹ vợ của mình, nhưng mà lại xem vợ của mình như là một người trong suốt.

Ánh mắt của Lương Hạnh vô cùng tủi thân, nhưng mà cũng biết chuyện mà mình làm nếu như quan sát từ góc độ của Triệu Mịch Thanh thì đúng là không đúng, cho nên cũng chỉ có thể ấm ức mà thôi, ngay cả một câu bao biện hùng hồn cho mình cũng không nói nên lời.

Trong tin nhắn, Châu La La đang khen cô quả quyết lý trí, đồng thời cũng bày tỏ sự cảm thông sâu sắc với cô: “Cậu đã tự tay đẩy chồng mình vào trong ngực của người phụ nữ khác để làm mồi nhử, chỉ sợ cậu chính là người đầu tiên trên đời này, sếp Triệu nhà cậu không tức giận mới là lạ đó.”

Quay đầu, Châu La La dùng chân đạp đạp anh Hoắc đang nghiên cứu tài liệu ở trên ghế sofa: “Nếu như em là Lương Hạnh, em mà làm ra loại chuyện như vậy thì anh có giận không?”

Anh Hoắc mang theo cặp kính mắt màu đen, nghe vậy thì chỉ lật tài liệu xoạt xoạt, trong lúc đó không ngẩng đầu lên mà chỉ nhàn nhạt “ừ” một tiếng: “Sẽ giả vờ như là đang tức giận, hù dọa em một chút.”

“Bao tuổi rồi mà còn giả vờ tức giận?”

Châu La La nhíu mày, nghi ngờ đánh giá, rốt cuộc anh Hoắc lật tài liệu đến trang cuối cùng rồi ngẩng đầu lên, nở một nụ cười quyến rũ với cô: “Em cho rằng sếp Triệu dễ bị lừa như vậy hả?”

Châu La La vừa xoay điện thoại di động vừa mυ"ŧ kẹo, cô chớp chớp mắt, sau khi kịp phản ứng lại thì lại vạch trần, tìm thấy Lương Hạnh từ trong cửa sổ trò chuyện, nhìn chằm chằm vào bốn chữ “làm sao bây giờ” vừa mới được trả lời lại, cô gõ bàn phím cộc cộc.

“Chuyện vợ chồng bọn họ thì cứ để bọn họ giải quyết đi.” Bất đắc dĩ nhìn tin nhắn vẫn còn chưa được trả lời, điện thoại đã bị anh Hoắc cướp đi, người đàn ông bấm tắt màn hình, sau đó rướn người tới: “Vợ ơi, ngày hôm nay cục cưng với mẹ đều không có ở đây, chúng ta nên làm chuyện có ý nghĩa hơn đi.”

Mà Lương Hạnh ở phía bên kia đã ăn xong bữa cơm trưa tẻ nhạt vô vị, lúc này lại không nhận được câu trả lời của Châu La La.

Sau khi ăn cơm xong, Triệu Mịch Thanh chủ động chịu trách nhiệm rửa chén, lại bị mẹ Lương kịp phản ứng rồi đẩy ra ngoài: “Con với Lương Hạnh đi nghỉ ngơi đi, trong phòng bếp cứ giao lại cho mẹ là được rồi.”

Lúc này, trong phòng khách truyền đến âm thanh mềm mại của An Khê, cô bé đang gọi “ba”, Triệu Mịch Thanh nhìn ra tâm tư của mẹ Lương, cũng thuận theo mà đẩy cửa phòng bếp ra trực tiếp đi vào trong phòng khách ôm bé An Khê, đưa bé cưng vào trong phòng.

Chỉ một lát sau, sau lưng liền truyền đến âm thanh đóng cửa, Lương Hạnh cũng ôm An Ngôn đi vào.

Cô cẩn thận đánh giá bóng lưng của người đàn ông, bước chân rất nhẹ: “Mịch Thanh…”

Mím môi, ở trước mặt của hai đứa nhỏ, cô cũng không biết phải làm như thế nào mới có thể nói tiếp, lại bước về phía trước hai bước, gần như là dính sát đằng sau lưng anh.

Vừa mới nhón chân định nói cái gì đó, Lương An Ngôn ở trong ngực dường như là không cam lòng thay cho mẹ ruột của mình, nó quơ cái tay mập mạp của mình kéo kéo tóc ở sau ót của Triệu Mịch Thanh.

Sức lực của cậu nhóc này lớn đến kỳ lạ, Triệu Mịch Thanh bị kéo, sắc mặt liền tái xanh, quay đầu lại cảnh cáo trừng mắt nhìn cậu nhóc, sau đó lại không thể tránh khỏi mà đối diện với ánh mắt nóng rực của Lương Hạnh.

Anh nín thở đứng thẳng người, bình tĩnh nhìn cậu nhóc đang dùng hai tay che mắt trong vòng tay của Lương Hạnh, giống như là hoảng sợ chui vào trong ngực của mẹ, nhưng mà một giây sau lại quay mặt ra, lặng lẽ nhìn lén từ kẻ hở của ngón tay.

“Chồng ơi…” Đôi mắt to của Lương Hạnh phát sáng, lắc lắc người cố ý nhìn thẳng vào mắt của Triệu Mịch Thanh.

Lời kế tiếp còn chưa nói xong thì cửa phòng của bé cưng đã bị gõ cốc cốc, sau đó mẹ Lương đẩy cửa bước vào, cười hì hì nói: “Mẹ với dì đưa hai đứa nhỏ xuống lầu đi dạo, tiện thể đến siêu thị một chuyến.”

Sau đó, bà với dì mỗi người ôm một đứa, lúc đóng cửa lại còn là một người mẹ hiền mà nhỏ giọng nhắc nhở: “Mẹ muốn đi dạo lâu một chút, trước khi ăn cơm chiều mới có thể về nhà.”