Thời Niệm không biết người này muốn làm gì, cũng không muốn có bất kỳ tiếp xúc thân thể nào với anh nữa, cô dùng hết sức đập mạnh vào tay anh ta.
Nhưng...
Người đó dường như không cảm nhận được sự đau đớn, bất kể cô đánh đập như thế nào, anh vẫn không buông cô ra.
Cứ như vậy, cô được Mộ Tấn Bắc kéo đi đên cuối hành lang.
Ở đây có một cửa sổ lớn, từ đó có thể nhìn ra phong cảnh bên ngoài.
Trong mùa đông, bên ngoài trông xám xịt,m chỉ có sự héo úa và ảm đạm.
Mộ Tấn Bắc dừng lại bên cửa sổ, đôi mắt sâu thẳm khoá chặt vào cô.
Thời Niệm lấy lại tự do, cử động cổ tay đau nhức.
Cô cúi đầu không nhìn anh.
"Mộ Tấn Bắc, anh tìm tôi có việc gì?"
Nếu không phải vì ông cụ nằm viện, có lẽ cô cả đời sẽ không bao giờ gặp lại người đàn ông này.
Vì hiện tại họ đã ly hôn nên khi nói chuyện với anh, cô luôn tỏ lạnh lùng và xa cách.
Mộ Tấn Bắc mở miệng.
Rõ ràng có rất nhiều điều muốn nói với cô, nhưng...
Lại không thể nói một từ nào.
Anh luôn cảm thấy những lời đó quá phô trương, không nên từ miệng anh ta nói ra.
Mỗi khi trở về biệt thự Bán Sơn, đối mặt với căn nhà trống rỗng, anh đều không hiểu sao lại nhớ đến Thời Niệm.
Nhớ về nụ cười của cô, về sự dịu dàng của cô, và những tiếng rêи ɾỉ cô khi dưới thân anh.
Rõ ràng là ghét người phụ nữ đó đến tận xương tủy, nhưng lại không kìm lòng được mà nhớ cô.
Sáu năm trước, cô nói thích anh, muốn kết hôn với anh, trực tiếp xâm nhập vào cuộc sống của anh.
Sáu năm sau, cô muốn ly hôn, rời khỏi cuộc sống của anh một cách vội vã.
Rốt cuộc cô coi anh là gì!
Nhìn thấy thái độ xa cách và thờ ơ của cô bây giờ, anh bất chợt cười lớn.
"Giả tạo!"
"Quả nhiên, phụ nữ xinh đẹp càng giỏi lừa gạt!"
Bỏ lại câu nói đó, anh nhanh chóng quay người rời đi.
Thời Niệm bị lời nói của anh làm cho bối rối, không khỏi lao tới chặn phía trước anh.
"Mộ Tấn Bắc, anh có ý gì?"
"Tôi lừa dối anh ở điểm nào?"
Người đàn ông nhìn từ trên cao xuống cô, trong đôi mắt là sự lạnh lùng đến tận xương.
"Khi cưới tôi, cô đã nói gì?"
Những lời thề nguyện khi xưa và những kí ức lướt qua trong tâm trí, Thời Niệm chỉ cảm thấy nó vô nghĩa.
"Coi như tôi không hỏi!"
Cô quay người bỏ đi.
Trước quay lưng, không nhịn được mắng một câu: "Mộ Tấn Bắc, anh chính là một tên điên!"
Nhưng người đàn ông đã nắm chặt tay cô, kéo lại.
Thời Niệm mất thăng bằng, trực tiếp đâm vào lòng anh.
Người đàn ông nhân cơ hội giữ lấy eo, ôm chặt cô vào trong lòng.
"Đúng vậy!"
"Tôi chính là một tên điên!"
Không cho Thời Niệm cơ hội lên tiếng, anh cúi đầu hôn cô bằng những nụ hôn nồng nhiệt.
Không ai biết, những ngày qua anh ta đã trải qua như thế nào.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây trong trái tim anh, chỉ có anh mới biết.
Thời Niệm chịu đựng những nụ hôn mãnh liệt của anh, không thở được một hơi.
Cô giơ chân lên dẫm mạnh vào đầu ngón chân của anh.
"Ách..."
Mộ Tấn Bắc chịu đau đớn, buộc phải buông cô ra.
Thời Niệm nhân cơ hội để chạy trốn.
Cách đó không xa, Tô Thanh Hà nhìn thấy một màn này, khuôn mặt trở nên méo mó vì tức giận.
"Mẹ! Phải gi*t cái con đi*m Thời Niệm đó!"
"Chỉ cần cô ta còn sống, Mộ Tấn Bắc sẽ không bao giờ kết hôn với con!"
―――――
Đối với Thời Niệm, cuộc sống sau ly hôn cực phong phú và bận rộn.
Ngoài việc đưa đón Thước Thước đi học và đi làm mỗi ngày, cô còn đăng ký một khóa học đánh máy, rèn luyện kỹ năng tin học.
Tiêu Đồng nhìn thấy nụ cười trên mặt cô ngày càng nhiều, thật lòng vui mừng cho cô.
"Niệm Niệm, sau khi rời bỏ Mộ Tấn Bắc, cậu trở nên xuất sắc hơn, nụ cười trên mặt cũng nhiều hơn."
"Điều này cho thấy câu nói đàn ông sợ chọn nhầm nghề, phụ nữ sợ lấy nhầm chồng thực sự sâu sắc."
Thời Niệm đang chuẩn bị bữa tối trong bếp, quay đầu lại nhìn cô: "Cậu đó! Đang nói nhảm cái gì vậy!"
"Mình và Mộ Tấn Bắc đi đến bước này, chính là vì không có tình yêu."
"Cậu nhìn các ông bà già trên đường, tóc bạc phơ mãi mãi chẳng phải họ cũng đã sống hạnh phúc sao!?"
"Không thể vì sự bất hạnh của bản thân mà phủ nhận tất cả niềm hạnh phúc ngoài kia."
Mặc dù tình yêu của cô không hề hoàn hảo, nhưng cô vẫn mang trong lòng hy vọng.
Tình yêu là những điều đẹp đẽ nhất!
Tiêu Đồng không biết nói gì hơn, quay người đi tìm Thước Thước chơi.
Điện thoại của Thời Niệm vang lên.
"Niệm Niệm, cuối cùng cô cũng nhận điện thoại của tôi!"
Nghe thấy giọng nói đó, người Thời Niệm không tự chủ mà run lên.
Đầu ngón tay cầm điện thoại trở lên trắng bệch.
"Đừng cúp máy, nếu cô cúp, hậu quả tôi không dám chịu trách nhiệm!"
Thời Niệm nuốt nước miếng, hít một hơi sâu, mạnh dạn nhấc máy.
"Ông muốn gì?"
Giọng nói từ phía điện thoại là ác mộng của cả cuộc đời cô.
"Tôi muốn gì? Cô không biết sao?"
Khuôn mặt Thời Niệm trắng bệch, nhìn Tiêu Đồng đang chơi với Thước Thước bên ngoài, cô đóng kín cửa bếp.
Không để giọng nói của mình truyền ra ngoài.
"Tôi không biết!"
"Tôi đã ly hôn với Mộ Tấn Bắc! Tôi hiện trắng tay, không có gì cả!"
Vì cảm xúc dâng trào, giọng nói của cô lúc nói bất chợt cao hơn.
Giọng nói quen thuộc, đã làm đau đớn cô suốt nửa cuộc đời, giờ đây trở thành nỗi sợ hãi sâu trong tâm hồn cô.
Nhưng sợ đến mức nào, cô vẫn phải đối diện.
Giọng nói của Thời Doãn Chi như một con ác quỷ, truyền qua sóng điện thoại một cách rõ ràng đến tai cô.
"Oh? Ly hôn với Mộ Tấn Bắc ? Trắng tay?"
"Thời Niệm, cô đang lừa ai thế?"
"Mộ Tấn Bắc giàu có như vậy, làm sao có thể không cho cô tiền?"
Tay Thời Niệm nắm chặt, các khớp ngón tay kêu răng rắc, ép bản thân phải kiên cường.
"Tôi không có tiền! Một xu cũng không có!"
Thời Doãn Chi bất ngờ cười, tiếng cười đó khiến người ta cảm thấy rùng mình.
"Được rồi! Không có tiền, vậy thì chúng ta liền chơi theo kiểu không có tiền vậy!"
"Cô cũng không muốn những bức ảnh đó... "
Thời Niệm sợ rằng anh ta sẽ tiếp tục nói, liền ngắt lời: "Ở đây chỉ có ba mươi nghìn!"
"Ba mươi nghìn? Cô không nghĩ đó quá ít sao?"
"Bốn mươi vạn! Buổi chiều ngày mai liền chuyển cho tôi!"
Thời Niệm cảm thấy đau đầu: "Bốn mươi vạn, trong thời gian ngắn như vậy, tôi lấy từ đâu ra?"
"Tôi không quan tâm!"
"Nếu vào lúc 4 giờ chiều ngày mai, tôi không nhìn thấy tiền, cô liền biết hậu quả."
Không để Thời Niệm có cơ hội đàm phán, anh ta nhanh chóng cúp máy.
Thời Niệm nhìn vào điện thoại đã cúp, gương mặt trắng bệch.
"Bốn mươi vạn, chỉ có một ngày, mình lấy từ đâu ra cho ông ta?"
Đùng Đùng...
Tiêu Đồng ở ngoài đang dùng sức đập cửa, tiếng đập lớn làm tai cô đau nhức.
Thời Niệm đang ngẩn ngơ, chợt tỉnh ra nhìn về phía cửa bếp.
Tiêu Đồng chỉ vào ngọn lửa đã bắt đầu bốc lên, Thời Niệm giật mình chỉ vì mất tập trung nên bếp đã cháy.
Cô vội vàng lấy một miếng vải ẩm che lên.
May mắn là phát hiện sớm, ngọn lửa chỉ vừa bắt đầu bùng cháy.
Sau khi dập tắt lửa, Tiêu Đồng nhìn Thời Niệm ngẩn người, lo lắng không thôi: "Niệm Niệm, cậu sao vậy?"
Thời Niệm lắc đầu, ngượng cười: "Mình không sao cả."
"Hôm nay đồ ăn không thể nấu được nữa, chúng ta đi ăn ngoài nhé."
Thước Thước nghe nói sẽ đi ăn ngoài, cực kỳ vui vẻ.
Cậu bé vội vã quay về phòng để mặc đồ, còn mang ra hòm tiền của mình.
Chủ động đem cho Thời Niệm: "Hôm nay con mời!"
Thời Niệm dường như để tâm, nhưng lời nói của đứa trẻ làm cô bật cười, vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của con trai, tâm trạng bỗng trở nên tốt hơn nhiều.
Bốn mươi vạn là một con số không nhỏ, nhưng...
Không phải luôn có cách sao!?