Kim đồng hồ điểm 12 giờ.
Bên ngoài căn nhà mưa to gió mạnh, làm cửa sổ vang lên những tiếng ồn ào.
Buzz...
Tiếng thông báo từ điện thoại rung lên, đánh thức Thời Niệm đang chìm trong giấc ngủ.
Lo sợ làm con trai tỉnh giấc, Thời Niệm nhanh chân rời khỏi phòng đứa bé, đi đến phòng ngủ chính.
"Đồng Đồng, sao cậu lại gọi điện cho mình vào lúc này?"
"Niệm Niệm cậu xem tin tức trên Weibo chưa? Tô Thanh Hà đã trở về rồi!"
Thời niệm chỉ cảm thấy đầu óc bị một cái gì đó đánh trúng, "rung" lên một tiếng, không nghe được gì khác.
Sáu năm...
Cái tên đó như một lời nguyền vây quanh cô suốt sáu năm.
Giờ đây, khi nghe lại cái tên ấy, trong lòng cô hiện lên một sự tĩnh mịch như đám tro tàn.
"Niệm Niệm, cậu có đang nghe mình nói không?"
Tiếng lo lắng của Tiêu Đồng vang lên, đánh thức cô khỏi tâm trạng rối bời.
Thời Niệm nắm chặt ngón tay trên điện thoại, không kiềm chế được, lực nhấn quá mạnh khiến khớp ngón tay trở lên trắng bệch.
Sự việc xảy ra lúc nào?
Cho đến giây phút này, cô mới tỉnh táo lại. Cái tên mang theo nỗi khϊếp sợ mà cô không thể quên, lại được nhắc đến sau sáu năm, như một cú đánh mạnh mẽ, đập thẳng vào trái tim cô.
"Vừa mới đây thôi! Nhìn vào Weibo đầu trang! Mộ Tấn Bắc đã tự mình đến đón tại sân bay!"
Tiêu Đồng còn nói một số điều nữa, nhưng cô không nghe được một từ nào, đầu óc cô hiện tại chỉ đầy ba chữ "Tô Thanh Hà".
Điện thoại trượt ra khỏi kẽ tay, rơi chính xác lên đầu ngón chân, khiến cô cảm thấy cơn đau nhức nhối.
Nhưng cơn đau trong lòng lại càng khó chịu.
Cô cầm lấy chiếc điện thoại rơi xuống đất, kiềm chế lòng đau, mở Weibo, ngay lập tức nhìn thấy chữ “Phất"[*] màu đỏ rực.
[*] Phất (沸) được sử dụng để mô tả sự quan tâm và phản ứng sôi nổi của người dùng mạng xã hội đối với một sự kiện hoặc tin tức nào đó.
Bạch Nguyệt Quang trở về nước, Mộ Tấn Bắc đón ở sân bay dưới trời mưa.
Máy ảnh chất lượng cao đã chụp được những đường nét sắc sảo trên khuôn mặt người đàn ông, ngay cả nốt ruồi nhỏ ở góc mày cũng được chụp rõ ràng.
Trên bức ảnh, nam nhân toát lên vẻ dịu dàng trong đôi mắt, để phụ nữ bên cạnh ôm lấy cánh tay anh, trong nụ cười phảng phất sự yêu chiều.
Nụ cười đó, cô từ trước đến nay chưa từng được thấy qua.
Thời Niệm cảm thấy trái tim bị một vật sắc bén đâm thấu, trong một khoảnh khắc khiến cô cảm thấy ngột ngạt.
Tô Thanh Hà...
Bạch Nguyệt Quang, ánh trăng sáng trong lòng Mộ Tấn Bắc.
Khi ký kết hôn ước, anh đã nói với cô: Thời Niệm, tôi đã có người mà mình thích.
Lần này, anh lại một lần nữa nhấn mạnh: Vị trí bà Mộ không thuộc về cô, chỉ cần Tô Thanh Hà trở về, cô lập tức nhường vị trí cho cô ấy.
Mặc dù biết rõ rằng Mộ Tấn Bắc không yêu mình, Thời Niệm vẫn chấp nhận lấy anh.
Sau khi kết hôn, cô đã tưởng tượng vô số lần cảnh tượng Tô Thanh Hà trở về, nhưng không bao giờ có thể sánh ngang với việc chứng kiến nụ cười dịu dàng của Mộ Tấn Bắc, mang đến sức mạnh tàn phá rất lớn đối với cô.
Trong suốt sáu năm hôn nhân, câu anh nói nhiều nhất là: “Người tôi yêu là Tô Thanh Hà.”
"Niệm Niệm..."
"Cậu có đang nghe mình nói không?"
Tiếng của Tiêu Đồng truyền từ chiếc điện thoại rơi xuống đất, khiến Thời Niệm trở lại thực tại.
Cô nén nỗi đau trong lòng.
Ngón tay trắng bệch run rẩy từng hồi, cô kiềm chế nhặt lại chiếc điện thoại dưới đất: "Đồng Đồng, mình đây."
"Niệm Niệm, nếu Mộ Tấn Bắc nói với cậu về chuyện ly hôn, cậu tính sao?"
Ly hôn?
Thời Niệm nhìn lên bức ảnh cưới trên tường, trong ảnh chỉ có mình cô, cười chua chát: "Vậy thì ly hôn thôi."
"Dẫu sao, cuộc hôn nhân này không phải là điều anh ấy muốn, không ai cản được anh ấy."
Anh ấy phải ghét bỏ cô đến mức nào, mới để cô một mình đối diện với khách mời trong ngày cưới.
Buổi lễ cưới đó khiến cô trở thành đề tài cười nhạo lớn nhất ở Giang Thành.
Đến tận ngày hôm nay, khi nhắc đến buổi lễ cưới đó, vẫn còn nhiều người chế nhạo sự ngông cuồng của Thời Niệm.
"Niệm Niệm, đừng buồn, Mộ Tấn Bắc không biết giá trị của cậu, còn có mình, nếu ly hôn, hãy đến với chị đây! Vòng tay chị luôn sẵn sàng chào đón em!"
Thời Niệm đã dần trở nên bình tĩnh: "Đừng lo, nếu ly hôn, cậu sẽ là người đầu tiên mình báo tin!"
Cúp máy, nhìn ra ngoài cửa sổ những hạt mưa rơi tí tách trên cửa kính phản chiếu khuôn mặt xanh xao của cô, trắng toát như ma quỷ.
Suốt sáu năm qua, thế giới của cô chỉ có Mộ Tấn Bắc, khiến cô trở thành một người phụ nữ trơ trọi không còn gắn kết với thế giới bên ngoài.
Mộ Tấn Bắc, liệu anh có biết không?
Vì anh, cô đành chấp nhận tự mình hạ thấp bản thân, xuống đáy cát bụi. Nhưng mà đổi lại, cô chỉ mang theo một thân thương tổn.
Thời gian ngủ đã trôi qua nhưng cô vẫn không thấy mệt mỏi, trở về phòng ngủ chính và nhìn vào mọi thứ quen thuộc, cô có cảm giác không chân thực.
Đêm nay, anh có lẽ sẽ không trở về đâu nhỉ?
Tô Thanh Hà mới là người quan trọng với anh mà.
Nằm trở lại trên giường, cố gắng bắt buộc bản thân vào giấc ngủ, nhưng cô không thể. Đầu óc cô đầy những kỷ niệm với Mộ Tấn Bắc, dù chúng mờ mờ nhạt nhạt nhưng cô lại nhớ rõ từng chi tiết. Kết quả của một đêm không ngủ là... Thời Niệm đã thϊếp đi lúc nào không hay.
Nếu không phải con trai gọi, cô sẽ vẫn đang chìm trong giấc ngủ, nhìn vào đồng hồ báo thức trên bàn, cô vội vã đưa con đi rửa mặt.
Mộ Cảnh Thước đã 5 tuổi có thể tự vệ sinh cá nhân. Đứa nhỏ nhìn mẹ vội vã một cách đáng thương, liền an ủi: "Mẹ à, đừng lo lắng, chúng ta vẫn còn thời gian mà."
Thời Niệm chạm vào gương mặt mềm mại của con trai, vuốt ve một chút: "Được rồi, mẹ biết rồi."
"Mẹ ơi, tối qua bố không về nhà ạ?"
Mộ Cảnh Thước sau khi đã rửa mặt, nhấp nháy đôi mắt đen nhánh, đứng trước cửa nhà bếp, nhìn về phía Thời Niệm.
Ánh mắt trong trẻo của con trai, không chút bụi bẩn, khiến Thời Niệm không biết nên nói gì.
Sau khi suy nghĩ một chút, cô nhẹ nhàng nói: "Bố đi công tác."
Đứa nhỏ nghiêng đầu nhìn cô toàn bộ khuôn mặt tràn đầy thất vọng: "Bố đã hứa hôm nay sẽ đưa con đi học."
Nhìn ánh mắt đỏ hoe của con trai, Thời Niệm chỉ có thể thở dài một tiếng và vuốt ve đầu đứa bé. "Mẹ cũng có thể đưa con đi mà."
Cánh cổng tự động mở ra, chiếc xe Aston Martin màu xám bạc đi vào một cách mạnh mẽ.
Diệp Ninh, tài xế riêng của Mộ Tấn Bắc, xuất hiện trong tầm mắt của hai mẹ con.
"Bố đã trở về!"
Thước Thước vui mừng nhảy lên và hò hét, chạy như bay về phía chiếc xe đó.
Sự hào hứng của đứa trẻ làm Thời Niệm đau lòng.
Mưa từ đêm qua vẫn còn rơi.
Xuyên qua làn mưa trong suốt, Thời Niệm nhìn thấy Mộ Tấn Bắc bước từ trên xe xuống. Vẫn là bộ vest màu xám bạc như khi ra khỏi nhà hôm qua.
Chiếc áo khoác dài màu đen sẫm tôn lên thân hình anh, chỉ cần một động tác nhẹ nhàng khi xuống xe đã đủ khiến vô số phụ nữ phải thét lên.
Đồng thời, làm trái tim lạnh lẽo của cô cũng không thể ngừng rung động.
Thời Niệm nhìn anh cúi xuống ôm con trai, rồi nhìn nụ cười trên khuôn mặt con trai, trong lòng cô có cảm giác đau đớn rối ren.
Người ta nói rằng đứa trẻ là người chịu tổn thương lớn nhất khi ly hôn. Thước Thước thích Mộ Tấn Bắc đến thế, liệu có không vui vì bố mẹ ly hôn?
Mộ Tấn Bắc ôm lấy đứa con nhỏ đang chạy tới, nhìn sang phía Thời Niệm.
Ánh mắt lạnh lùng rơi vào cô, hơi có chút thúc giục: "Còn chưa đi à?"
Thời Niệm bị hình ảnh ly hôn làm mất tập trung, chỉ khi nhìn thấy sự không vui trong mắt anh, cô mới bừng tỉnh lại. "Được rồi!"
Mộ Tấn Bắc nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của cô, khẽ nhíu mày.
Người phụ nữ này, ngày thường tươi cười như gió xuân tháng ba, hôm nay lại đứng trước mặt ai với một khuôn mặt lạnh nhạt như vậy?
Cả gia đình ngồi vào trong xe, Diệp Ninh đóng cửa xe, khởi động và lái xe đến trường mẫu giáo của Thước Thước.
Thời Niệm ngồi ở hàng ghế sau, nhìn những giọt mưa rơi trên cửa sổ xe, lòng cô trở nên chua xót.
Anh ấy không trở về vào tối hôm qua, liệu anh có phải ở cùng Tô Thanh Hà?
Chỉ cần nghĩ đến điều đó, lòng cô liền trở nên căng thẳng, không muốn đối diện với anh.
Cô quay mặt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ. Qua kính xe, tầm mắt cô lại rơi vào người đàn ông lịch lãm. Bất ngờ, cô nhìn thấy một vệt son nhạt trên cổ áo của anh.