Chương 8

Edit: Pít

Cô chạm vào khóe mắt, cảm thấy có thứ gì đó chảy xuống, khi cô đang bối rối, một bóng dáng cao gầy chợt xuất hiện trước mắt cô. Anh mặc bộ vest màu lam phối với sơ mi trắng, áo sơ mi để mở hai cúc trên cùng, tóc mái rũ trước trán, trên sống mũi đeo một cặp kính gọng bạc.

Đôi mắt dưới cặp kính đen láy có hồn, khuôn mặt hoảng sợ của cô hiện rõ trong đôi con ngươi sâu thẳm.

Chu Mị vô thức gọi anh: “Bác sĩ Trần.”

Anh ngay lập tức sửa lại: “Trần Thạc.”

Trần Thạc tiến lên nắm lấy cánh tay cô, “Sắc mặt em kém quá, có chuyện gì vậy?”

Chu Mị nói: “Em bị đâm xe.”

Trần Thạc kéo cô đến xe của mình, mở cửa xe để cô đi vào, “Em chờ một chút, để anh đi giải quyết.”

Sau khi đóng cửa xe, anh tiến về phía trước hai bước, sau đó đột nhiên dừng lại, quay người trở về, mở cửa xe ra, “Trong xe có nước, em uống một chút đi.”

Sắc mặt của Chu Mị thực sự rất khó coi, trông còn trắng hơn cả tuyết, nhưng vẫn không quên nói, “Cảm ơn.”

Trần Thạc: “Không cần khách sáo.”

Người đàn ông có vẻ như đã quen với việc giải quyết các vụ tai nạn xe, Chu Mị ngồi trong xe không bao lâu, Trần Thạc cũng lên xe, “Đã giải quyết xong rồi.”

Chu Mị nhìn qua cửa sổ, thấy xe đã bị kéo đi, cô thở dài một hơi nói: “Hôm nay cảm ơn anh nhiều lắm.”

Nếu không có Trần Thạc, chuyện này không biết bao giờ mới giải quyết xong.

“Chúng ta là bạn bè.” Trần Thạc nói: “Đây cũng là việc nên làm.”

Trên đời này nào có cái gì nên làm, tất cả đều xuất phát từ ý tốt mà thôi, Chu Mị cảm kích Trần Thạc từ tận đáy lòng, “Lần sau em sẽ mời anh ăn cơm.”

“Anh thấy không cần lần sau, đêm nay vừa lúc thích hợp.” Trần Thạc nói, “Có được không?”

Vẻ mặt Chu Mị có phần áy náy, “Tối nay không được, em có hẹn với người khác rồi.”

Trần Thạc là người tinh tế lịch thiệp, biết tiến biết lùi, anh mỉm cười làm dịu bầu không khí, “Anh chỉ chọc em thôi. Đúng rồi, em cần đi đâu, anh đưa em đi.”

“Vậy có phiền anh không?”

“Không, lần sau khi chúng ta ăn cơm anh sẽ ăn nhiều một chút.”

“Cảm ơn.”

-

Tống Vân đợi rất lâu Chu Mị mới đến, cô ấy đi ra đón cô, “Sao lại xảy ra tai nạn? Giờ cậu thấy thế nào?”

“Mình không sao,” Chu Mị nói, “Trần Thạc đưa mình tới đây.”

Tống Vân gật đầu nói: “Cảm ơn anh.”

Trần Thạc: “Không có gì.”

“Vậy bọn em vào trước đây.” Chu Mị nói: “Lần sau gặp lại.”

Trần Thạc gật đầu nhìn bọn họ đi vào, ánh mắt luôn dừng ở trên người Chu Mị. Anh đã nghe được một số chuyện về Chu Mị từ trong miệng Tống Vân, anh chưa từng thấy cô gái nào như vậy. Dù bị đối xử bất công ngay từ nhỏ, nhưng vẫn có thể mỉm cười với cuộc sống.

Trầm lặng đến mức khiến cho người ta đau lòng, khơi gợi cho người ta ý muốn bảo vệ.

Chuông điện thoại của Trần Thạc vang lên, tối nay anh phải tham gia một buổi tiệc, cuộc gọi này nhằm để thúc giục anh, anh im lặng đút hai tay vào túi quần, sau đó rời đi.

-

Ở một nơi khác, nửa giờ trước, Phó Châu đang vội thay quần áo, bởi tối nay có một buổi tiệc, anh muốn tham gia. Lúc này, Chu Vân gọi điện đến, giọng nói mỏng manh yếu ớt khiến cho người ta đau lòng.

“A Châu, khụ khụ.”

“Chuyện gì vậy?”

“Không có gì đâu, em chỉ sơ ý bị ngã thôi.”

“Sao lại ngã?”

“Hôm nay em bị fan của anh dọa sợ, đi đứng không vững nên…”

“Chu Mị không đưa em vào nhà hả?”

“A Mị nhìn thấy ảnh đại diện wechat của anh, chắc là em ấy giận em, không muốn nói chuyện với em.”

“...”

“A Châu, anh đừng trách A Mị, đều là lỗi của em, do em quá yếu ớt.”

“Liên quan gì tới em, là lỗi của cô ấy.”

“Vẫn là A Châu đối xử tốt với em nhất.”

“… Người một nhà cả, việc nên làm thôi.”

“A Châu, tối nay anh có thể đến đón em được không?”

“Tốt nhất em đừng đi, nếu có cơ hội thì lần sau lại tham gia.”

“Nhưng em muốn đi, A Châu, anh đến đón em nha.”

“... Được.”

-

Nhà hàng mà Chu Mị có hẹn nằm ở trung tâm thành phố xa hoa bậc nhất Liên Thành, là một nhà hàng rất nổi tiếng, đảm bảo sự riêng tư, là nơi mà các nghệ sĩ thường xuyên lui tới.

6 giờ 30 tối, Triệu Thừa dẫn Chu Mị đến, hai người họ vào trước, không lâu sau lại có thêm vài người đi vào, trong đó có một người là đạo diễn chương trình.

Tên là Mạnh Tung.

Mạnh Tung rất nổi tiếng trong giới, được rất nhiều người nịnh bợ. Hôm nay anh ta đến đây dùng bữa, chỉ vì nể mặt Triệu Thừa là đồng hương với anh ta, không mang theo bất kỳ hy vọng gì, cũng chẳng để tâm đến người mà Triệu Thừa đề cập.

Ngày nay, nghệ sĩ nhiều đến mức nơi đâu cũng có, nhưng không được mấy người thực sự có năng lực. Anh ta không thích những người dùng quy tắc ngầm để trèo cao, quan trọng vẫn phải xem xét thực lực của nghệ sĩ.

Nói một cách thẳng thắn thì 《 Nhảy khỏi giới hạn 》 là cho các vũ công PK với nhau, nếu không có bản lĩnh thực sự thì anh ta không cần.

Mạnh Tung ở trong giải trí lâu như vậy, đôi mắt chính là vũ khí tốt nhất, vừa nhìn thôi anh ta đã có thể đoán được chuẩn xác. Vào lúc khi nhìn thấy Chu Mị, anh ta ngay lập tức bị khí chất của cô làm cho kinh ngạc, trên người cô tản ra hơi thở của một vũ công. Tựa như sinh ra đã có sẵn, nhưng lại tựa như được tôi luyện theo năm tháng, trở nên độc nhất vô nhị.

Chiếc váy đỏ cô đang mặc, càng khiến cô trông quyến rũ động lòng người.

Mạnh Tung ngồi xuống, vê cằm vài lần, “Cô đã từng học múa đúng không?”

Chu Mị gật đầu: “Đúng vậy.”

Mạnh Tung: “Học bao lâu rồi?”

Chu Mị: “Mười bảy năm.”

Từ năm 5 tuổi cô đã bắt đầu học, bây giờ cô đã 22 tuổi.

Triệu Thừa đưa điếu thuốc sang một bên, “Anh Tung, em ấy nhảy múa rất giỏi, không tin anh có thể tùy ý khảo nghiệm.”

Không ai không thích người có năng lực, Mạnh Tung nói: “Ngày mai để cô ấy đến thử xem.”

Triệu Thừa nói lời cảm ơn, “Cám ơn anh Tung.”

Nháy mắt ra hiệu cho Chu Mị, nói: “Em rót rượu đi.”

Về việc uống rượu, Tống Vân đã giải thích rằng cô có thể uống ít nhưng không uống được nhiều, muốn Triệu Thừa nhất định phải bảo vệ cô thật tốt.

Chu Mị rót rượu cho Mạnh Tung, sau đó cũng tự rót cho mình một ly, đứng dậy nói: “Anh Tung, em kính anh.”

Người trong giới này không ai không biết uống rượu, Mạnh Tung cũng có thể uống được, anh ta cầm ly lên, uống một hơi cạn sạch, Chu Mị uống không hết cũng thấy ngại, nên cô cũng ngửa đầu uống cạn.

Làm người thì đều thích những người thoải mái, Mạnh Tung càng hài lòng với cô hơn, bữa ăn này chung quy cũng khá thú vị.

Trong bữa ăn, Chu Mị rời khỏi phòng riêng, đi vào toilet mở vòi nước rửa tay, cô cúi người xuống vô tình không khống chế tốt sức lực, trên eo truyền đến cảm giác đau đớn.

Giống như bị kim châm.

Vốn eo cô đã tốt hơn rồi, nếu không phải sáng nay Phó Châu đòi hỏi vô độ thì cô sẽ không đau đớn như vậy.

Nghĩ tới Phó Châu, sắc mặt Chu Mị lập tức thay đổi, Chu Vận nói tối nay sẽ cùng Phó Châu ăn cơm, không biết bọn họ đang ở đâu?

Hẳn là sẽ không trùng hợp đến thế đâu?

Ở một chỗ trong một phòng bao khác truyền đến tiếng nói chuyện, có người nấc rượu một cái rồi nói: “A Châu cậu yên tâm, người mà cậu gửi gắm tôi nhất định sẽ giao cho vai diễn tốt nhất. Tôi đã xem qua buổi thử vai của cô Chu đây, đúng là rất tốt, qua mấy ngày nữa sẽ chụp ảnh tạo hình, tháng sau lập tức gia nhập đoàn phim.”

Chu Vận nịnh nọt nói: “Cảm ơn đạo diễn Lưu.”

Đạo diễn Lưu cười nói: “Cô cứ tập trung diễn cho tốt, sau này nổi tiếng, sẽ có nhiều cơ hội hơn.”

Chu Vận nâng ly lên, “Đạo diễn Lưu, em kính anh.”

Điện thoại của Phó Châu vang lên, anh cầm lấy, đi ra khỏi phòng riêng, bốn phía đều có người qua lại. Anh cầm điện thoại lui vào một góc, điện thoại là do mẹ anh gọi đến, dò hỏi hoàn cảnh sinh hoạt của anh, đồng thời nói chút chuyện khác.

Phó Châu dựa vào tường, nhẹ giọng đáp: “Dạ, khá tốt.”

“Cô ấy cũng khá tốt.”

“Mẹ tự chăm sóc bản thân mình đi, đừng lo cho bọn con.”

“A Mị cô ấy,” Phó Châu không quen với loại xưng hô này, “A Mị có việc phải làm…”

Đang nói nửa chừng, anh đột nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước. Cách đó vài bước, Chu Mị đang đứng đó, cô mặc một chiếc váy dài màu đỏ. Cổ ngọc thon dài, xương quai xanh thẳng tắp, đường nét kiêu hãnh, còn có vòng eo một tay cũng có thể ôm hết.

Dáng người của cô đẹp đến mức không có điểm nào để chê, trước lồi sau vểnh, đường cong cơ thể mềm mại yêu kiều.

Ánh đèn trên hành lang mờ ảo chiếu vào cô, khiến cô trông rất xinh đẹp.

Hơn nữa tối nay cô còn trang điểm tinh xảo, đuôi mắt nhợt nhạt nhếch lên, tầm mắt từ đầu này sang đến đầu kia, vẽ ra một làn sóng uốn lượn, khiến lòng người rung động.

Đây là lần đầu tiên Phó Châu nhìn thấy cô mặc quần áo ngoài hai màu trắng và đen, anh vốn cho rằng gam màu trung tính rất hợp với cô, nhưng bây giờ anh nhận ra rằng gam màu sáng mới càng hợp với cô hơn.

Cô giống như một đóa phù dung nổi lên từ mặt nước khiến bao người phải lóa mắt.

Trong sự bàng hoàng, anh nhớ lại lần thứ hai khi nhìn thấy cô. Ngày hôm đó, cô mặc một chiếc váy công chúa màu hồng nhạt, quanh eo đeo thắt lưng cùng màu. Cô gái có dáng người mảnh khảnh, bước đi nhẹ nhàng, uyển chuyển như một con bướm muốn sải cánh bay lên.

Vào lúc đó, trong đầu anh nảy ra một ý tưởng, muốn vây lấy con bướm kia ở trong tay. Đương nhiên chỉ một lúc sau, anh đã bị bộ váy của Chu Vận hấp dẫn.

Mặc dù hai người là chị em song sinh nhưng phong cách ăn mặc lại rất khác nhau, Chu Mị chuộng phong cách đơn giản thanh lịch, trong khi Chu Vận lại thích lộng lẫy nổi bật, nếu nói Chu Mị là hoa mẫu đơn thì Chu Vận chính là hoa hồng.

Hoa hồng tuy rằng có gai nhưng lại nhìn hấp dẫn hơn.

“Con trai, con có đang nghe không?” Giọng bà Phó từ trong ống nghe vang lên, “Con phải đối xử tốt với A Mị, con bé là một cô gái tốt, con đừng bắt nạt con bé.”

“Mẹ,” Phó Châu ngắt lời bà, ma xui quỷ khiến hỏi, “Mẹ có muốn nói chuyện điện thoại với cô ấy không?”

“Cô ấy? Ai? A Mị hả?”

“Đúng vậy.”

“Được rồi, mẹ muốn nói chuyện điện thoại với A Mị.”

Phó Châu bước từng bước về phía Chu Mị, bây giờ cô không muốn để ý đến anh nên nhấc chân đi về phía trước. Phó Châu nhanh chóng nắm lấy cánh tay cô, sau đó kéo cô lại, không quan tâm cô giãy dụa, áp điện thoại vào tai cô, thấp giọng nói: “Đừng làm loạn, mẹ muốn nói chuyện điện thoại với em.”

Mẹ?

Mẹ chồng?

Chu Mị ngừng giãy giụa, giọng nói của bà Phó truyền đến: “A Mị, mẹ đây, dạo này con thế nào rồi?”

Chu Mị và Phó Châu kết hôn còn một nguyên nhân khác, đó chính là bà Phó, mẹ chồng cô thật sự rất quan tâm đến cô. Khi trời lạnh bà sẽ nhắc nhở cô mặc thêm quần áo, khi trời nóng bà sẽ nhắc cô phải uống nhiều nước, khi trời mưa bà sẽ nhắc cô đóng cửa sổ, khi trời tuyết bà sẽ khuyên cô đừng nên ra ngoài.

Mẹ chồng cô là người rất hiền lành, nói chuyện nhẹ nhàng, mỉm cười cũng là dáng vẻ ôn hòa, niềm hạnh phúc từ trưởng bối mà cô được nhận đều do bà Phó ban tặng.

Bà đối xử với cô như một người mẹ đối xử với con gái của mình.

Chu Mị có thể giận Phó Châu, nhưng cô không thể giận bà Phó, “Mẹ, con rất tốt.”

“Ăn cơm thế nào?”

“Rất ngon ạ.”

“Chất lượng giấc ngủ thì sao?”

“Cũng rất tốt ạ.”

“Eo của con sao rồi?” Bà Phó biết Chu Mị bị thương ở eo.

Chu Mị dừng một chút, nhẹ nhàng đáp: “Tốt hơn rồi ạ.”

“Được rồi, con nhớ chú ý đừng để bản thân mệt mỏi.” Bà Phó dặn dò, “Con còn trẻ, phải chăm sóc bản thân thật tốt, như vậy thì sau này lớn tuổi mới có thể khỏe mạnh.”

“Dạ mẹ, con nhớ rồi.” Chu Mị cũng nhắc nhở, “Mẹ cũng vậy, thời tiết ở bên Pháp thế nào? Nếu không tốt thì mẹ đừng ra ngoài.”

“Gần đây thời tiết khá tốt, buổi chiều mẹ chỉ đi ra dạo một chút, không ở bên ngoài lâu lắm.”

“Vậy là tốt rồi.”

“...”

Ai không biết còn tưởng rằng là mẹ con ruột đang nói chuyện với nhau, bởi chẳng có mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu nào hòa hợp như vậy cả. Sau khi nói chuyện được mười phút, Chu Mị lấy cớ bận việc, cúp điện thoại trước.

Cô trả lại điện thoại cho Phó Châu, “Trả anh.”

Phó Châu nhận lấy, điện thoại tựa như còn giữ lại hơi thở của cô, anh dùng đầu ngón tay nhéo vào nơi nóng bỏng, không dời đi.

“Sao em lại ở đây?”

“Giống như anh.”

“Gặp ai?”

“Bạn.”

“Ăn mặc như thế này rốt cuộc là đi gặp người bạn nào?” Lần đầu tiên Phó Châu chất vấn hành tung của cô.

Chu Mị ưỡn ngực nói, “Như anh đã nói, đừng xen vào chuyện của nhau.”

Phó Châu không chịu nổi thái độ Chu Mị nói chuyện với mình như vậy, anh nắm lấy cánh tay cô, kéo đến trước mặt mình: “Chu Mị, em ——”

“A Châu,” Cách đó vài bước, sắc mặt Chu Vận ửng hồng bước ra, cô ta giả vờ như không nhìn thấy Chu Mị, nũng nịu nói, “Em say rồi, anh có thể đưa em về nhà được không?”

Cô ta nói rồi ngã về phía Phó Châu.

----------------------------------------------------