Chương 7

Edit: Pít

Sau khi Tống Vân nghe được lời nói của Phó Châu liền tức giận, cô ấy kiềm chế không để mình rống lên.

Chu Mị nhẹ giọng nói, bình tĩnh không chút gợn sóng, “Em không đi được, quá xa.”

“Vậy phải mất bao lâu thì em có thể đến?” Phó Châu kiên nhẫn nói: “Anh có thể kêu A Vận chờ em.”

A Vận A Vận A Vận, đã bao giờ anh dùng xưng hô thân mật như vậy gọi cô?

Một lần cũng không có.

Anh dành hết sự dịu dàng của mình cho những người không liên quan, chỉ để lại cho cô sự thờ ơ lạnh nhạt. Dường như anh đã quên, bọn họ mới là vợ chồng, cô mới là người muốn cùng anh chung sống cả đời.

Sau khi hít vào một hơi để điều chỉnh tâm trạng, Chu Mị nói: “Em đang bận, không thể đi được.”

“Em bị sao thế Chu Mị?” Sự kiên nhẫn của Phó Châu đã cạn kiệt, “A Vận là chị gái của em, em đến đón cô ấy một chút thì có vấn đề gì.”

Tiếng rống giận truyền qua ống nghe, Tống Vân tức giận đến mức muốn mắng người, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt của Chu Mị, cô nàng biết ý ngậm miệng.

Tống Vân tức giận, dùng sức đập vô lăng, phát ra tiếng còi chói tai.

Chu Mị vỗ nhẹ vào mu bàn tay cô ấy, nói với người đàn ông ở đầu bên kia: “Bây giờ em không thể đến đó được, nếu không thì em kêu xe cho chị ấy, hoặc cử người đến đón nhé?”

Cô đưa ra hai đề nghị, tưởng rằng anh sẽ chọn một trong số đó, nhưng không ngờ, Phó Châu không chấp nhận cái nào cả, “Để Chu Vận ngồi xe anh không yên tâm, để em sắp xếp người anh cũng không yên tâm.”

Hàm ý chính là chỉ có cô tự mình đến đón anh mới yên tâm.

Xung quanh vẫn tĩnh lặng, Chu Mị mím môi không nói gì, Phó Châu không phải là người thích nói nhiều, ở nhà rất hiếm khi nghe thấy giọng nói của anh, tuy nhiên ai cũng có ngoại lệ, đối với những người hoặc việc mà mình quan tâm sẽ khác.

Lúc này chính là tình huống như vậy, anh hạ giọng nói, “A Mị, anh hy vọng em có thể đến.”

A Mị, A Mị, A Mị, A Mị...

Tiếng gọi mà Chu Mị mong chờ bấy lâu lại được nói ra trong bầu không khí này, gió thổi vào tai cô, có chút ấm áp, từ trước đến nay cô chưa bao giờ thực sự có thể từ chối được Phó Châu.

Không phải là cô không muốn, mà là trái tim cô không cho phép.

Ngoài trời đã tạnh mưa, mặt trời bắt đầu ló dạng, ánh nắng tràn ngập khắp mọi nơi. Tia nắng buông xuống, lướt qua khuôn mặt cô, hàng mi dài cong vυ"t nhuộm màu ánh sáng. Sau khi suy nghĩ một lúc, cô mở miệng nói: “Được rồi, em sẽ đến đón.”

Tống Vân trừng mắt, “Cậu thật sự muốn đến đón cô ta à.”

Chu Mị cầm chặt điện thoại trong lòng bàn tay, nhẹ giọng nói: “Anh ấy gọi mình là A Mị.”

“Kêu cậu là A Mị thì thế nào?”

“Anh ấy chưa bao giờ gọi mình như thế.”

“Nhưng nó chỉ là một dạng xưng hô thôi.”

“Không giống được.” Cô đã mong chờ ngày anh gọi cô một cách triều mến như vậy rất lâu, hôm nay cuối cùng cô cũng nghe được.

“Cậu đó,” Tống Vân hận rèn sắt không thành thép, than nhẹ một tiếng, “Muốn mình đi cùng không?”

“Không cần,” Chu Mị nói, “Cậu chọn giúp mình một bộ quần áo đi, số đo của mình cậu biết mà, màu tùy cậu chọn, đợi mình đưa Chu Vận về thì sẽ đến tìm cậu.”

Tống Vân: “Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho mình.”

Chu Mị: “Được.”

Chu Mị về nhà lấy xe, sau đó đi đến sân bay, trên đường Phó Châu lại gọi điện cho cô hai lần, giọng điệu lạnh lùng, thúc giục hỏi cô đang ở đâu.

Đường xá khắp nơi đều bị ùn tắc nên Chu Mị nói: “Phải mất thêm ba mươi phút nữa.”

Sắc mặt Phó Châu tối sầm, “Cố gắng càng nhanh càng tốt.”

Chu Mị: “Được.”

Sau khi cúp điện thoại, Chu Mị mới ý thức được một vấn đề, anh gọi cho cô năm lần, nhưng ngoại trừ thúc giục thì vẫn là thúc giục, anh chưa từng quan tâm dặn dò cô lái xe cẩn thận.

Nghĩ đến đây, tâm tình của cô bỗng nhiên trở nên chán nản, ở trong mắt Phó Châu, có phải Chu Vận càng quan trọng hơn không?

Câu trả lời dường như sắp sáng tỏ, nhưng cô ép mình không được nghĩ tới, không đâu, anh và Chu Vận sao có thể...

-

“Em đang ở chỗ nào?”

“Cổng sau.”

“Được rồi, anh sẽ cho người đưa Chu Vận ra, em đậu xe ở đó đi.”

“Trong xe có canh gừng không?”

“Hả? Canh gừng gì?”

“Bỏ đi.”

Cuối cùng, Phó Châu là người cúp điện thoại trước. Lúc đầu Chu Mị không hiểu anh hỏi canh gừng là có ý gì, nhưng sau khi nhìn thấy Chu Vận, mọi chuyện hết thảy đều minh bạch. Chu Vận bị fan của Phó Châu tạt nước, quần áo ướt đẫm, cả người run rẩy nên cần phải uống chút canh gừng để xua tan cái lạnh.

Sắc mặt Chu Vận tái nhợt bước vào xe. Chu Mị vừa định khởi động xe thì chuông báo wechat trên điện thoại cô vang lên, nhắc nhở có người nhắn tin.

Ảnh đại diện hình của một người đàn ông, dưới ánh sao trong đêm tối, anh mặc bộ quần áo màu đen tựa người vào lan can, phía xa là ánh đèn của hàng nghìn ngôi nhà, khiến cho người đàn ông toát lên vẻ nam tính quyến rũ.

Đây là phân cảnh nằm trong một bộ phim truyền hình nào đó, Chu Mị sửng sốt vài giây mới nhận ra đây chính là Phó Châu.

Sở dĩ cô choáng váng là vì không biết avatar của anh thay đổi từ khi nào, trước đó không phải tấm này.

Chu Vận đang bọc trong chăn cũng nhìn thấy giao diện wechat, cô ta ngước mắt lên, “Bức ảnh này của A Châu rất đẹp phải không?”

Chu Mị nghiêng mắt nhìn cô ta, nhưng không nói gì, dựa vào sự hiểu biết của cô về Chu Vận thì cô ta vẫn còn chuyện muốn nói.

Chu Vận nhếch khóe môi, lộ ra nụ cười nhẹ: “Đó là do chị chọn cho anh ấy đó, có phải rất đẹp không?”

Khi cuộc hôn nhân của họ bắt đầu, Phó Châu đã nghiêm túc thảo luận vấn đề riêng tư với cô. Anh không thích người khác động vào điện thoại của mình, wechat gì đó thì càng không.

Hy vọng cả hai có thể cho nhau không gian riêng mà đối phương muốn.

Lúc ấy cô vừa mới gả cho anh, trong mắt trong tim chỉ có mình anh, chỉ cần là lời anh nói cô đều đồng ý, Chu Mị không chần chờ suy nghĩ, gật đầu nói: “Anh yên tâm, điện thoại của em anh có thể tùy ý xem, nhưng điện thoại của anh em sẽ không xem.”

Phó Châu rất hài lòng với câu trả lời của cô, đêm đó hai người đã triền miên rất lâu. Sau đó, cả hai cùng nhau uống chút rượu, cơn say ập đến, anh ôm mặt cô nói: “Thật đẹp, thật đẹp.”

Lời khen của anh đối với cô như mật ngọt. Cuối cùng, cô đã không còn phải thầm thích anh nữa, cô lập tức chủ động hôn anh.

Người đàn ông không chịu được tán tỉnh, sau đó ôm cô ra ban công, ánh đèn ban đêm rất sáng, mơ hồ phản chiếu vào đôi mắt đỏ hoe của cô.

“Có phải rất đẹp không?”

“Đây là bức ảnh chị thích nhất.”

“A Châu còn khen ánh mắt của chị tốt nữa.”

Suy nghĩ của Chu Mị quay trở lại, tầm mắt lần nữa rơi vào ảnh đại diện, như đang lẩm bẩm với chính mình, lại giống như là đang hỏi: “Chị chọn?”

“Đúng vậy,” Chu Vận trông rất tự hào, “A Châu mặc áo sơ mi đen là đẹp nhất.”

“Anh ấy cho phép chị chạm vào điện thoại của anh ấy?” Chu Mị hỏi.

“Sao không cho phép?” Chu Vận hỏi lại: “Nói thế là, anh ấy không cho em chạm vào điện thoại của anh ấy hả?”

Chu Mị: “...”

Có tiếng xe bấm còi ở phía sau nên Chu Mị khởi động xe, đặt tay lên vô lăng nói: “Bọn em là vợ chồng, đương nhiên có thể xem rồi.”

Sau khi thanh âm rơi xuống, sắc mặt Chu Vận hơi đen lại, trong mắt hiện lên vẻ kỳ quái, tựa như đang cố gắng trấn áp cái gì đó.

Chu Mị bị lời nói của Chu Vận làm cho khó chịu, không chủ động bắt chuyện với cô ta, trong xe rất yên tĩnh, ngoại trừ âm thanh bài hát.

“Yêu một người thì trong lòng không có gì ngoài người đó, yêu một người thì tim bạn sẽ loạn nhịp, yêu một người thì bạn sẽ dệt nên một giấc mơ, nếu không còn yêu nữa thì lập tức buông tay.”

“Người yêu bạn sao có thể làm bạn buồn, người yêu bạn sao có thể làm bạn tổn thương, trừ khi... anh ấy không đủ yêu bạn…”

“Vậy thì buông tay thôi, người không thuộc về mình cần gì phải cưỡng cầu, níu giữ một người không yêu mình, hãy tìm cho mình hạnh phúc riêng, học cách yêu thương bản thân nhiều hơn…”

Bài hát lặp đi lặp lại rất nhiều lần, khi chờ đèn đỏ, Chu Vận hỏi: “A Mị, em có hạnh phúc không?

Cô có hạnh phúc không?

Cô ngỡ rằng mình sẽ hạnh phúc, nhưng dường như không phải vậy.

Chu Mị hỏi cô ta: “Vậy chị có hạnh phúc không?”

“Đương nhiên là chị rất hạnh phúc.” Chu Vận như muốn cố ý chọc tức Chu Mị, không ngừng khen ngợi Phó Châu, “A Châu đối xử với chị rất tốt, đưa chị bước vào giới giải trí, còn giới thiệu cho chị mấy bộ phim truyền hình, thù lao của chị cũng cao hơn những nghệ sĩ bình thường, đúng rồi, anh ấy còn bớt chút thời gian đưa chị đi thử vai.”

Dừng một lúc, cô ta nói tiếp: “Em biết không, ban đầu vốn dĩ anh ấy có một hoạt động rất quan trọng, nhưng anh ấy lại từ chối để đi cùng chị, được một người như vậy che chở bảo vệ, sao chị có thể không hạnh phúc được, bây giờ chị đang rất hạnh phúc.”

Chu Vận nhướng mày, “Còn em thì sao? Em có hạnh phúc không?”

Chu Mị nhìn chằm chằm cô ta, không nói mình có hạnh phúc hay không, cô mở cửa xe ra, ý bảo cô ta xuống xe.

Chu Vận xuống xe, cúi người nói: “Tối nay chị và A Châu ăn cơm, em có muốn đi cùng không?”

Đêm nay Chu Mị phải gặp người phụ trách chương trình nên không có thời gian, nhưng dù có thời gian đi chăng nữa cô cũng không hứng thú, “Thật sao? Vậy hai người ăn uống vui vẻ.”

Vừa nói, cửa kính ô tô từ từ nâng lên, khuôn mặt tươi cười giả tạo của Chu Vận bị ngăn cách ở bên ngoài, sắc mặt của Chu Mị rất khó coi, đáy mắt dường như bị mây đen che phủ.

Thế nên khi Phó Châu gọi điện đến, cô không trả lời.

Tiếng chuông điện thoại mới vừa ngừng lại tiếp tục vang lên, lần này là Tống Vân gọi tới, cô ấy nói đã chọn xong quần áo, thông báo cho cô biết địa chỉ và chỗ hẹn, sau đó sẽ vào làm tóc.

Sức lực trên người Chu Mị dường như bị rút cạn, yếu ớt nói: “Salon Liv Beauty.”

Tống Vân nghe được trong giọng nói của cô có gì đó không ổn liền hỏi: “Cậu không sao chứ?”

“Không có gì đâu,” Chu Mị nói, “Lát nữa gặp lại sau nhé.”

Nói là lát nữa gặp nhau, nhưng cuối cùng vẫn phải chậm trễ một khoảng thời gian. Xe của Chu Mị nửa đường bị người ta theo đuôi, rồi xảy ra tai nạn, cô hoảng sợ gọi điện cho Phó Châu. Sau khi anh bắt máy, chưa kịp nghe cô nói cái gì, đã lạnh giọng giáo huấn cô.

“Em không đưa Chu Vận về à?”

“Đưa rồi, để chị ta xuống trước cửa nhà.”

“Sao không đưa cô ấy vào nhà luôn?”

“Chị ta không tự mình đi được?”

“Cô ấy nhát gan, hôm nay lại bị đoạ sợ, đứng cũng đứng không vững, nếu em đưa cô ấy vào nhà thì chuyện phía sau đã không xảy ra rồi.”

Sau khi gặp tai nạn Chu Mị cũng rất sợ hãi, cô cũng hy vọng sẽ có người đến giúp cô giải quyết vấn đề, cô nói với giọng run run: “Phó Châu, bây giờ chúng ta đừng nhắc đến chị ta được không, ở đây em gặp chút chuyện ——”

“Là thái độ này của em, mới khiến Chu Vận bị thương,” Phó Châu lạnh lùng nói: “Cô ấy té ngã bị thương ở đầu gối.”

Chu Mị nghe xong cuối cùng cũng hiểu ra, anh là đang muốn buộc tội cô: “Trách em? Em làm chị ta ngã à?”

“Cho dù em không trực tiếp làm thì cũng gián tiếp làm.” Phó Châu hung hăng nói: “Nếu em đỡ cô ấy vào nhà thì đã không xảy ra cớ sự như này.”

“...” Chu Mị cúp điện thoại.

--------------------------------------------------