Chương 6

Edit: Pít

Tống Vân lái xe đến đón Chu Mị, ánh mắt của cô ấy đảo qua khuôn mặt cô trước rồi cau mày nói: “Sao sắc mặt cậu kém vậy, không nghỉ ngơi tốt hả?”

Chu Mị thắt dây an toàn, sờ mặt mình, “Mình ngủ ngon lắm mà.”

Tống Vân đã quá quen với cô, cô nói một cách chắc như vậy thì khẳng định là không nghỉ ngơi tốt, cô ấy bực bội đổ hết tội lỗi lên người Phó Châu, “Anh ta lại làm gì khiến cậu khó xử nữa à?”

“Không có.” Chu Mị giải thích, “Anh ấy không làm gì cả.”

Chu Mị trước nay chỉ nói chuyện tốt không nói chuyện xấu, Tống Vân trợn trắng mắt, “Được rồi, cậu đừng nói tốt cho anh ta nữa, anh ta không phải là loại người có thể kềm chế.”

Với tư cách là diễn viên thì Phó Châu không có gì để chê, anh có khả năng diễn xuất tốt, tính tình thân thiện, đối xử với fan hâm mộ cũng rất ôn hòa, nhưng để làm một người chồng thì hoàn toàn không đủ tiêu chuẩn.

Vừa lạnh nhạt, vừa không dịu dàng, nói chuyện còn gay gắt, tóm lại ưu điểm của anh ít đến đáng thương. Nếu muốn nói đến ưu điểm thì kỳ thật anh vẫn còn sót lại một cái, đó chính là Phó Châu rất hào phóng, cho Chu Mị tiền tiêu vặt chưa bao giờ qua loa lấy lệ.

Không biết là cho nhiều hay ít, nhưng về phương diện đồ trang sức thì quả thật không hề keo kiệt.

Tuy nhiên, những món quà anh đưa cho Chu Mị không có món nào do anh đích thân lựa chọn, đều do trợ lý của anh thực hiện.

Chu Mị mím môi, hiển nhiên không muốn nói đến Phó Châu, Tống Vân lập tức hiểu ra, “Được rồi, chúng ta không nói đến anh ta nữa, nói chuyện buổi tối cậu và người phụ trách gặp mặt.”

Chu Mị hỏi: “Mình có cần chú ý gì không?”

“Cậu uống rượu được không?” Tống Vân hỏi.

Trước kia tửu lượng của Chu Mị không tồi, sau này dạ dày của cô gặp chút vấn đề nên đã ngừng uống rượu, “Uống ít thì được.”

“Vậy có nghĩa là không uống được.” Tống Vân nói: “Không sao đâu, Triệu Thừa sẽ giúp cậu mà.”

Triệu Thừa không dám không giúp, nếu anh ta thật sự không giúp thì Tống Vân sẽ đá anh ta ra khỏi giai đoạn khảo nghiệm.

“Cậu đó, phải đối xử với anh Thừa tốt một chút.” Chu Mị cũng xem như là nửa bà mối cho Tống Vân và Triệu Thừa, bởi bọn họ quen biết nhau đều bởi vì cô.

“Mình đối xử tệ với anh ta lắm à.” Tống Vân cười nhạt một tiếng, “Có phải anh ta nói gì với cậu không?”

“Không có,” Chu Mị nói, “Anh Thừa không nói gì cả, chỉ là mình thấy cậu luôn la mắng anh ấy, cẩn thận sau này anh ấy không cần cậu.”

“Anh ta dám.” Tống Vân nhướng mày, “Mình mới không thèm cần anh ta.”

Chu Mị duỗi tay chọc vào mặt Tống Vân, “Cậu đó, chỉ được cái mạnh miệng, không biết lần trước là ai khóc vậy.”

Lần trước Tống Vân và Triệu Thừa cãi nhau, Tống Vân tức giận kéo Triệu Thừa vào danh sách đen. Triệu Thừa đã cố gắng dỗ dành rất lâu nhưng vẫn không được, lòng tự trọng trỗi dậy nên Triệu Thừa không thèm dỗ dành nữa, đến mặt mũi cũng lặn mất tăm. Tống Vân lập tức nóng nảy, uống đến say mèm, khóc lóc gọi điện cho Triệu Thừa, nói nếu Triệu Thừa không cần cô ấy nữa thì cô ấy sẽ nhảy xuống sông Trường Giang.

Triệu Thừa vội vàng chạy tới, ôm cô ấy vào trong xe, toàn bộ quá trình Chu Mị đều chứng kiến, nhìn bọn họ ồn ào, thế nhưng cô rất hâm mộ.

Cô và Phó Châu chưa bao giờ như vậy, thậm chí đến người cô còn không gặp được chứ nói gì cãi nhau.

Tống Vân cười hắc hắc, “Bà cô ơi cậu đừng lúc nào cũng vạch mặt mình nữa, chừa cho mình chút mặt mũi đi.”

Bà cô nhỏ bắt đầu im lặng, mở túi lấy son ra, tô trước gương, khi cô nâng cánh tay lên, áo sơ mi cũng theo đó bị vén lên, để lộ ra vòng eo cô.

Tống Vân thoáng nhìn một cái, hét lên: “Mẹ nó, sao eo cậu lại nghiêm trọng hơn nữa rồi?”

Sao lại nghiêm trọng hơn nữa?

Còn không phải do người nào đó lăn lộn.

Chu Mị kéo vạt áo xuống, chỉnh lại dây an toàn, trấn an nói: “Eo mình không sao.”

“Vậy mà còn nói không sao!” Tống Vân không hiểu, sao Phó Châu lại có đam mê quái đản này, đặc biệt thích chơi đùa với vòng eo của người ta, bộ nghiện à.

“Mình không đau.” Chu Mị nói.

Trong lúc đang chờ đèn đỏ, Tống Vân ổn định xe, bất ngờ chọc vào eo cô, Chu Mị thở nhẹ ra tiếng, Tống Vân cau mày nói: “Chẳng phải không đau à?”

Chu Mị mím môi, “Tại cậu chọt mạnh quá.”

Tống Vân làm sao mà chọt mạnh được, cô ấy khịt mũi, quay tay lái, chạy xe về hướng khác, Chu Mị nhìn ra ngoài cửa sổ, “Đây đâu phải là đường đến trung tâm thương mại?”

Tống Vân tức giận nói: “Gì mà trung tâm thương mại, đưa cậu đi gặp bác sĩ Trần trước.”

-

Trần Thạc cau mày nhìn vết véo trên eo cô, nhưng khi Chu Mị nhìn qua thì thả lỏng mày, “Nhớ uống thuốc anh đưa cho em và phải chườm nóng với nhiệt độ vừa phải.”

“Em có thể không uống thuốc không?”

“Sao vậy?”

“Đắng lắm.”

Chu Mị nhíu mày biểu cảm như một đứa trẻ, Trần Thạc khẽ cong môi, rời khỏi phòng trị liệu, khi trở về thì cầm theo một viên kẹo.

Giọng nói của anh vừa ấm áp vừa nhẹ nhàng, khiến cho người ta cảm thấy thoải mái.

“Lần sau uống thuốc xong có thể ăn chút kẹo, như vậy sẽ không đắng.” Anh dỗ dành Chu Mị giống như dỗ dành một đứa trẻ.

Chu Mị mỉm cười, nhưng không nhận, “Không cần đâu bác sĩ Trần.”

Trần Thạc kéo tay cô qua, đặt viên kẹo vào lòng bàn tay cô: “Cầm đi.”

Dường như trước nay anh luôn nói chuyện nhẹ nhàng như vậy, giọng nói lọt vào nghe cực kỳ êm tai. Chu Mị vốn quen so sánh người khác với nhạc cụ, cô thấy Trần Thạc giống như một cây đàn cello, với âm điệu du dương uyển chuyển khiến lòng người rung động.

Đàn cello là nhạc cụ mà cô yêu thích nhất, cô có hơi hối hận vì năm đó không chịu học.

Trần Thạc rất ngay thẳng, cẩn thận phải phép, sau khi đặt kẹo xuống, anh lập tức rút tay lại, không để người ta cảm thấy đường đột.

Bây giờ Chu Mị không thể từ chối được, cô thực sự không thể từ chối một người ấm áp như vậy, “Cảm ơn bác sĩ Trần.”

Trần Thạc dựa vào mép bàn nói: “Chúng ta quen nhau bao lâu rồi?”

Chu Mị ngẫm nghĩ, “Ba năm.”

Trần Thạc sửa đúng: “Ba năm cộng thêm ba tháng.”

“Vậy sao.” Chu Mị đúng là không nhớ rõ lắm.

“Cho nên, xưng hô có thể thay đổi không?” Trần Thạc hỏi.

“Thay đổi cái gì?”

“Gọi anh là Trần Thạc.”

Kêu thẳng tên hình như có hơi xấu hổ, Chu Mị nhấp môi nói, “Cái này ——”

“Chu Mị, hơn một ngàn ngày quen biết em không thể đổi xưng hô sao?”

“...”

Người ta đã nói đến vậy, nếu Chu Mị còn tiếp tục kiên trì thì có chút cứng đầu, “Xin chào, Trần Thạc.”

Trần Thạc duỗi tay ra: “Chào, Chu Mị.”

Hai người bắt tay nhau chào hỏi như thể mới lần đầu gặp gỡ, nụ cười giữa hai hàng lông mày của Chu Mị càng lúc càng đậm, nhiều bạn bè, tâm trạng thực sự không tồi.

Tống Vân trả lời điện thoại xong, đi vào phòng trị liệu, nhìn thấy hai người đang nắm tay nhau, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: “Đang làm gì vậy?”

Chu Mị thu tay lại, nói: “Không có gì, bọn mình đang làm quen lại.”

Tống Vân không hiểu hành động của bọn họ, đi tới nắm lấy cánh tay Chu Mị, “Đỡ hơn chưa.”

Chu Mị: “Đỡ rồi.”

Tống Vân kéo cô ra ngoài, vừa đi vừa nói với Trần Thạc: “Có cơ hội sẽ mời anh một bữa.”

Trần Thạc gật đầu, ánh mắt dừng trên mặt Chu Mị, nói: “Được.”

-

Sau khi lên xe, Tống Vân vừa lái xe vừa nói: “Cậu có để ý thấy ánh mắt của Trần Thạc nhìn cậu hơi khác không?”

“Khác à?” Chu Mị suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: “Mình không thấy.”

Tống Vân cong môi nói: “Trong mắt cậu chỉ có Phó Châu nào còn nghĩ tới người đàn ông nào khác.”

Có người không ngừng nhắc mãi, trước đó vừa nói tên thì đối phương ngay lập tức điện thoại gọi đến, Chu Mị nhìn tên người gọi hiển thị cắn cắn môi.

Tống Vân nghiêng đầu liếc nhìn: “Là Phó Châu gọi?”

Chu Mị: “Ừm.”

“Không nhận à?” Tống Vân nói: “Cậu không muốn nhận thì đừng nhận.”

Chu Mị hít một hơi thật sâu, cuối cùng vẫn ấn nhận, cô nghe thấy bên phía Phó Châu vô cùng hỗn loạn, có tiếng fan reo hò ầm ĩ, còn có tiếng của người đại diện và trợ lý.

Chu Mị cau mày theo bản năng, Phó Châu hạ giọng nói: “Em mau đến sân bay đi.”

Chu Mị: “Anh ở đó làm gì?”

Phó Châu dường như nói thêm một chữ cũng ngại phiền, “Đi theo Chu Vận.”

“Anh và Chu Vận ở cùng nhau?” Chu Mị nhớ ra, hôm nay là ngày Chu Vận thử vai, chẳng lẽ Phó Châu đi cùng cô ta, nhưng càng nghĩ càng thấy không đúng, hôm nay Phó Châu chẳng phải có hoạt động.

“Sao hỏi nhiều vậy?” Phó Châu đã mất hết kiên nhẫn, “Rốt cuộc khi nào em mới tới?”

Nếu không phải bất đắc dĩ, anh sẽ không nhờ Chu Mị đến đón Chu Vận, bốn phía đều bị fan vây quanh, Chu Vận chỉ có thể trốn trong toilet, sau khi họ đi rồi, cô ta chỉ còn có một mình, anh không yên tâm.

Giao cho người khác anh cũng không yên tâm, đột nhiên anh nghĩ đến Chu Mị.

“Nửa tiếng nữa em có thể tới không?” Phó Châu hỏi.

Chu Mị nhấc mi mắt lên nhìn ra ngoài cửa xe, trời vẫn đang mưa, trên đường đọng lại rất nhiều giọt nước, xe chạy chậm hết mức có thể, anh thật sự cho rằng đường ở Liên Thành đều là đường thẳng.

“Em không thể tới.” Chu Mị từ chối.

Phó Châu không ngờ cô sẽ từ chối, nên không khỏi cao giọng.

“Anh đã nói rồi, đừng từ chối anh.”

---------------------------------