Chương 5

Edit: Pít

Vận rủi vào sáng sớm không chỉ dừng lại ở đó, sau khi Chu Mị xuống lầu, cô rót cho mình một ly cà phê, định mang lên lầu vừa uống vừa xem kịch bản. Mới đi được vài bước thì chuông điện thoại cô vang lên, tiếng chuông rất quen thuộc, là cô đặt biệt để riêng cho Lưu Lan.

Cô đặt ly cà phê lên quầy bar, nhấn nhận cuộc gọi, tính tình của Lưu Lan gấp gáp, không cho người khác thời gian nói chuyện, bà ta đã nhanh miệng xả ra một đống thuyết giáo: “Chị gái về nước đã hai ngày rồi, sao cô không tranh thủ thời gian đến đây thăm nó, uổng công ngày nào nó cũng thương nhớ cô, đúng là đồ không có lương tâm.”

Lưu Lan ở trong nhà họ Chu nổi tiếng là bất công, không có nguyên nhân gì, chỉ bởi bà ta nhìn Chu Mị không vừa mắt.

Chu Mị tuy rằng giống bà ta, nhưng tính tình lại chẳng giống bà ta chút nào, yên tĩnh quá mức, không tranh không đoạt, ở trong mắt bà ta cô chính là đồ ngu ngốc. Hơn nữa, Chu Mị còn được bà nội nuôi dưỡng một thời gian, mỗi lần bà ta nhìn thấy cô đều sẽ nhớ tới những lúc mẹ chồng tức giận với bà ta, thế nên bà ta đã gián tiếp đổ hết oán hận lên đầu Chu Mị.

Câu cửa miệng chính là: “Cô giống hệt như bà nội của cô, nhìn thôi đã khiến cho người ta chán ghét.”

Ngược lại, Chu Vận có tính tình rất giống bà ta, sẽ thường xuyên nói mấy lời dễ nghe để dỗ dành người khác, miệng lưỡi ngọt ngào, khi không có chuyện gì sẽ làm nũng với bà ta, theo thời gian dài, bà ta càng nhìn Chu Mị không thuận mắt.

Lúc trước, khi Chu Mị chuẩn bị hả ra nước ngoài, bà ta đau lòng đến mức mất ngủ mấy đêm liền. Chuẩn bị cho cô ta của hồi môn tốt nhất, lại còn cho cô ta thêm một tấm thẻ không giới hạn. Tuy rằng như vậy, nhưng bà ta vẫn vô cùng lo lắng.

Mà Chu Mị thì khác, lúc đầu Lưu Lan không đồng ý cho cô kết hôn với Phó Châu, nhưng Chu Mị nhất quyết muốn gả, cuối cùng ngăn cản thất bại, Lưu Lan buông lời tàn nhẫn nói, “Cô có thể kết hôn, nhưng của hồi môn thì đừng hòng lấy một phân.”

Bà ta nghĩ Chu Mị sẽ đổi ý, nhưng ai ngờ không có, cô vẫn gả cho Phó Châu mà không cần của hồi môn. Nói đến cuộc hôn nhân giữa Chu Mị và Phó Châu, thật ra bà ta không hề bất mãn với anh, nhưng Chu Vận làm ầm ĩ không muốn cho Chu Mị kết hôn.

Bà ta không thể chịu được việc Chu Vận buồn bã nên mới cực lực ngăn cản.

“Con không có lương tâm, vậy chị ta thì có sao?” Chu Mị nhìn ra ngoài cửa sổ, cơn mưa vừa tạnh lại bắt đầu đổ xuống. Cách màn mưa cô có thể nhìn thấy một bông hoa nhỏ ở góc sân, gió thổi qua làm nó lung lay. Khi những hạt mưa đè ép lên những cánh hoa, nó không chịu nổi sức nặng mà nghiêng sang một bên.

Nhưng dù vậy thì nó vẫn kiên cường bám trụ, giống như cô lúc này.

“Chị gái cô đương nhiên là có lương tâm hơn cô.” Lưu Lan nói: “Chị gái cô là tốt nhất.”

“Chị ta tốt?” Chu Mị cười nhạt, “Chị ta tốt như vậy thì tại sao năm ngoái mẹ sinh bệnh, kêu chị ta về chăm sóc nhưng chị ta lại không về? Gọi điện thoại thì chị ta không trả lời?”

“Đó là vì nó bận.”

“Bận? Chị ta chỉ chuyên tâm làm một người vợ thì bận cái gì?” Chu Mị dừng lại một chút, ấn đường lạnh lẽo, “À, con nhớ rồi, chị ta bận đi mua sắm và vui chơi.”

“Chu Mị!” Lưu Lan tức giận, “Ai cho phép cô nói chị gái mình như vậy.”

“Chị ta dám làm mà không cho người khác nói à?” Chu Mị dựa vào quầy bar, giọng nói lạnh nhạt hơn bao giờ hết, như thể đã nhận thức rõ chuyện gì đó nên không muốn vùng vẫy vô ích nữa, “Mẹ, mẹ đừng quên con cũng là con của mẹ, việc con làm cho mẹ còn nhiều hơn Chu Vận.”

“Làm được chút việc thì có gì hay mà kể?” Suy nghĩ của một số người, khi đã tập trung vào một vấn đề nào đó thì sẽ không quan tâm đến những chuyện mà người khác làm cho mình, “Tôi cho cô ăn, cho cô mặc, có khiến cô thiệt thòi chút nào à.”

“Mẹ, con mệt quá.” Đừng cố đánh thức một người đang ngủ say, Chu Mị gượng gạo nói, “Nếu mẹ không cúp thì con cúp trước.”

“Con nhỏ chết tiệt này, sao tôi ——” Giọng nói đột nhiên dừng lại, Chu Mị cúp điện thoại, xoa xoa giữa mày, nhìn ly cà phê nguội lạnh không còn muốn uống nữa.

Người giúp việc bước lên trước, “Bà chủ, để tôi lấy cho cô một ly khác?”

Chu Mị xua tay, cô thích uống cà phê không đường, không phải vì cà phê không đường uống ngon hơn, thậm chí nó còn hơi khó nuốt. Nhưng sở dĩ cô thường xuyên uống, vì so với vị đắng của cuộc sống, vị đắng của cà phê dường như không đáng kể.

“Không cần đâu.” Cô ngước mắt lên, thu lại vẻ đắng chát trên mặt, “Đem ly cà phê này đổ đi.”

-

Lưu Lan không phải là người bình tĩnh, sau khi Chu Mị cúp điện thoại khiến bà ta tức điên, bà ta gọi lại nhưng Chu Mị không trả lời, bà ta thấy vậy lập tức gửi tin nhắn wechat.

Chu Mị không thèm xem dứt khoát tắt điện thoại, lỗ tai cuối cùng cũng thanh tịnh, cô ngồi trên ghế sofa đọc kịch bản trên máy tính bảng. Lần này cô vừa xem thì xem hết một mạch đến bữa trưa.

Điện thoại dưới lầu vang lên, người giúp việc lên lầu gõ cửa: “Bà chủ, có người tìm cô này?”

Chu Mị ngẩng đầu hỏi: “Ai vậy?”

Người giúp việc: “Là cô Tống.”

Người trong miệng đối phương nhắc đến chính là Tống Vân.

Chu Mị: “Tôi biết rồi.”

Cô cầm điện thoại lên, nhấn nút nguồn, màn hình vừa sáng thì đã có cuộc gọi gọi đến, mất liên lạc với cô nửa ngày, khiến Tống Vân vô cùng lo lắng: “Bà cô ơi cậu đi đâu vậy?”

Chu Mị dựa vào ghế sofa, nhẹ giọng nói: “Mình ở nhà.”

Tống Vân: “Vậy sao cậu lại tắt điện thoại?”

“Quá ồn.”

Chu Mị chỉ cần nói một câu là Tống Vân hiểu ngay, “Mẹ cậu lại tìm cậu gây sự?”

“Ừm.” Chu Mị không muốn nói đến chuyện này, cô bật loa ngoài, đặt điện thoại lên đùi, lấy tay xoa xoa huyệt thái dương, “Cậu tìm mình gấp như thế có gì không?”

“À.” Tống Vân nói: “Đương nhiên là có rồi, còn là chuyện lớn nữa.”

“Chuyện gì vậy?” Chu Mị hỏi.

Tống Vân: “Gần đây có một cuộc thi về vũ đạo rất nổi tiếng, cậu có nghe nói không?”

“Cái gì?”

“Jump jump jump (nhảy nhảy nhảy).” Đây là tên được cư dân mạng đặt cho chương trình truyền hình thực tế này, Tống Vân nói, “《 Nhảy khỏi giới hạn 》”

Chu Mị biết chương trình truyền hình thực tế này, đây là chương trình tranh tài nổi tiếng nhất hiện nay. Dùng cách phát sóng trực tiếp để theo dõi toàn bộ quá trình, giấu kín thân phận của người thi. Không đến giây phút cuối cùng thì sẽ không biết được đối thủ của mình là ai, phần thưởng của chương trình là người chiến thắng có thể làm khách mời thường trực.

Phần thưởng của chương trình chỉ hấp dẫn một nửa, nửa còn lại nằm ở mục đích khác. Chỉ cần có thể trở thành khách mời thường trực, sẽ làm tăng tỷ lệ lộ diện. Hơn nữa, loại gameshow thực tế quy mô lớn này sẽ thu hút rất nhiều ông lớn tài trợ, nếu may mắn, có thể nhận được tài nguyên không tồi.

Vừa có cả khả năng tăng độ nhận diện vừa có tài nguyên, mọi người đều nỗ lực tham gia, nhưng không phải ai cũng có thể tham gia.

Đây là cơ hội do Triệu Thừa tìm được, Triệu Thừa không liên lạc được với Chu Mị, đành phải nhờ Tống Vân liên lạc giúp, dù sao bọn họ cũng là người một nhà, không sợ cơ hội bị cướp hay gì đó.

Tống Vân đối xử rất tốt với Chu Mị. Tuy Chu Mị không phải là nghệ sĩ dưới trướng cô ấy, nhưng là chị em thân thiết nhất của cô ấy, là người mà cô ấy có thể thổ lộ tình cảm. Vì lý do này mà cô ấy cũng muốn giúp Triệu Thừa, hợp sức làm cho Chu Mị nổi tiếng.

Chu Mị ngẫm nghĩ: “Ừm, mình có nghe nói.”

Tống Vân thần thần bí bí nói: “Người phụ trách trong tổ chương trình có quen biết với Triệu Thừa, Triệu Thừa nhờ anh ta sắp xếp, tối nay chúng ta sẽ đi gặp họ, nếu được thì buổi ghi hình tiếp theo cậu có thể tham gia.”

“Thật sao?” Tinh thần Chu Mị lập tức trở nên hưng phấn. Cô đã từng xem qua hai mùa của 《 Nhảy khỏi giới hạn 》, các thí sinh tham gia đều có kỹ năng vũ đạo vô cùng tốt, một trong số họ còn là tiền bối mà cô rất thích.

Gọi là tiền bối không phải vì đối phương lớn tuổi, mà vì cô ấy đã ở trong ngành lâu năm, còn có danh tiếng lớn. Chu Mị rất thích cô ấy, năm đó cô lựa chọn học múa, nguyên nhân một phần cũng vì cô nhìn thấy được đoạn phỏng vấn của người nọ.

Cô ấy nói: “Các vũ công đứng trên sân khấu không phải để làm hài lòng người khác, mà là để thể hiện bản thân, thực hiện ước mơ của chính mình.”

Câu nói này đã trở thành động lực để Chu Mị tiến về phía trước.

Tống Vân cười nói: “Tối nay cậu nhớ trang điểm thật đẹp, mặc mấy bộ quần áo sáng màu.”

Chu Mị thích màu đen và trắng, trang phục của cô hầu hết đều chỉ có hai tông màu này, quần áo sáng màu? Chắc cô phải đi mua vài bộ rồi.

“Nếu không có thì mình cùng cậu đi mua sắm.” Trong khoảng thời gian này Tống Vân vừa lúc rảnh rỗi, có thể tự do làm việc gì mà cô ấy muốn làm.

Chu Mị gật đầu: “Được.”

---------------------------------------------