Chương 4

Edit: Pít

Đêm nay, Phó Châu không về phòng ngủ chính mà ngủ ở phòng khách. Trước khi chìm vào giấc ngủ, Chu Mị mơ hồ nghe thấy anh nói chuyện điện thoại .

“Ừm, anh hiểu rồi, đừng lo cho anh.”

“Anh sẽ chú ý.”

“Em cũng vậy.”

“Đi ngủ sớm đi.”

“Được.”

Giọng nói của anh lọt vào khe cửa đang mở, truyền đến tai Chu Mị. Anh chưa bao giờ dùng giọng điệu nhẹ nhàng như vậy nói chuyện với cô, dù chỉ một lần.

Anh ở trước mặt cô hầu như luôn bình tĩnh lãnh đạm, nói rất ít, trừ khi cần thiết, bằng không thì sẽ không chịu mở miệng. Tất nhiên, cũng có những trường hợp ngoại lệ.

Tỷ như khi anh hưng phấn, muốn làm chút gì đó, thì ngay lập tức sẽ nói những câu khiến cho người ta mặt đỏ tim đập. Lúc đó là lúc mà anh dịu dàng nhất.

Chu Mị có chút tò mò, đã muộn thế này rồi, anh còn gọi điện thoại với ai, sử dụng giọng điệu như vậy, hẳn là quan hệ không được bình thường.

Nghĩ đến đây, từ sâu dưới đáy lòng cô không hiểu sao lại cảm thấy chua xót, đến khi nào anh mới có thể dịu dàng với cô như vậy? Có lẽ, cả đời cũng không bao giờ xảy ra.

Cửa phòng ngủ dành cho khách đóng lại, âm thanh hoàn toàn bị ngăn cách, Chu Mị lấy chăn đắp lên người, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ. Bóng sáng ở bên ngoài rực rỡ, đèn đuốc của hàng ngàn ngôi nhà dường như được tô điểm ở chân trời, kéo ra một vòng cung dài, chỗ cuối vòng cung là tiếng cười đùa của mọi người.

Vào tháng 10, Liên Thành đã có thể nghe thấy tiếng ve kêu, thời tiết rõ ràng rất nóng. Nhưng cô lại cảm thấy toàn thân lạnh cóng, như bị mắc kẹt trong hầm băng, cả người đều đông cứng.

Cô cố hết sức trèo lên, nhưng khi tay cô vừa chạm được đích đến thì lại bị trượt xuống. Nhưng cô không bỏ cuộc, cứ trèo lên rồi trượt xuống như thế.

Cô chỉ có thể ra sức vùng vẫy dưới đáy hầm.

Hai tay Chu Mị xoa xoa cánh tay, kéo chăn lên đến cổ, nhưng cô vẫn cảm thấy lạnh nên tiếp tục kéo chăn lên.

Lúc này Tống Vân điện thoại đến, trước tiên là chúc mừng cô có cơ hội thử vai, sau đó nói một chút việc cần chú ý.

Kỳ thật đây không phải là buổi diễn thử đầu tiên của Chu Mị, cô ít nhiều cũng đã có chút kinh nghiệm, nhưng Tống Vân không yên tâm, sau khi cô ấy bận việc xong liền gọi điện cho cô.

Nói chuyện chính xong, tiếp đó hai người lại nói đến chuyện khác.

“Phó Châu có biết cậu đi thử vai không?” Tống Vân hỏi.

“Anh ấy không biết.” Chu Mị xốc chăn lên bước xuống giường, nhanh tay đóng cửa phòng ngủ rồi quay về giường: “Mình không định nói cho anh ấy biết.”

“Đúng vậy, đừng nói cho anh ta.” Chủ đề trò chuyện vừa đổi, Tống Vân hỏi: “Cậu có nhìn thấy hot search hôm nay không?”

Chu Mị vừa gia nhập ngành giải trí, đối với mọi chuyện không rõ lắm, ngày thường cô rất ít khi đăng nhập vào weibo, “Không thấy, có chuyện gì sao?”

Tống Vân là loại người trong mắt không chứa nổi một hạt cát, khi biết chuyện liền không thể nhịn, cần phải nói ra: “Cậu có từng thấy đồng hồ của Phó Châu không?”

“Mình có thấy.” Thật ra Chu Mị đã đoán được chút gì đó, nhưng cô không nói rõ.

“Chu Vận cũng có một cái như vậy cậu biết không?” Tống Vân hỏi.

“Mình không biết.” Chu Mị nói ngược với lòng, “Cậu hỏi chuyện này làm gì?”

Tống Vân gửi đến một bức ảnh, đó là ảnh chụp màn hình trong vòng bạn bè của Chu Vận, cũng là bức ảnh mà Chu Mị nhìn thấy trước đó, Tống Vân cười nhạt một tiếng: “Đầu Chu Vận nhất định là bị lừa đá, loại ảnh chụp này mà cũng dám đăng. Phó Châu ở trong giới giải trí nổi tiếng thế nào cô ta còn không biết sao, chỉ cần đổi kiểu tóc thôi cũng có thể lên hot search, ngón tay xước một vết cũng có thể khiến fan anh ta khóc suốt ba ngày.”

“Các fan hâm mộ đều dùng kính hiển vi để soi anh ta.”

“Chiếc đồng hồ anh ta đang đeo là sản phẩm của thương hiệu mà anh ta làm người đại diện cách đây không lâu, các fan đều biết rõ điều đó. Chu Vận đăng mẫu đồng hồ giống như thế lên, chẳng lẽ muốn tuyên bố cho mọi người biết hai người họ là một cặp?”

“Những người khác không biết quan hệ giữa cậu và Phó Châu, mấy lời nhảm nhí kia có thể không quan tâm, nhưng cô ta thì sao? Cô ta là chị gái cậu, biết tất cả mọi chuyện, thế mà còn cố tình đăng mấy tấm ảnh khiến cho người khác hiểu lầm?”

“Mình thấy, cô ta không có ý tốt gì đâu.”

Tống Vân tức giận cả buổi trưa, nếu không phải Triệu Thừa ngăn cản, cô ấy đã sớm nói cho Chu Mị biết, đương nhiên, bây giờ nói cho cô biết cũng chưa muộn.

“Chu Vận không phải thứ tốt, Phó Châu cũng không phải thứ tốt.” Tống Vân nói: “Mình khuyên cậu nên sớm ly hôn với anh ta đi.”

Lời này Tống Vân đã muốn nói từ rất lâu, nhưng thấy Chu Mị quá yêu anh ta nên mới không đành lòng nói ra, tối nay xem như cô ấy đã không thể nhịn được nữa.

“Vân Vân.” Chu Mị hạ thấp giọng.

“Mình biết cậu thích anh ta, không muốn cùng anh ta tách ra,” Tống Vân nói, “Nhưng loại đàn ông này thì làm được tích sự gì."

Chu Mị biết Tống Vân nói vậy vì muốn tốt cho cô. Nhưng tình cảm mà, đâu thể nói buông bỏ là buông bỏ, nếu thật sự muốn buông, cô cần gì phải kiên trì lâu như vậy.

“Mình xin lỗi.” Chu Mị xin lỗi.

“Cậu đó.” Tống Vân nói, “Giờ mình nói gì mới tốt cho cậu đây.”

Cuối cùng, chủ đề lâm vào ngõ cụt dưới sự im lặng của Chu Mị, Tống Vân than nhẹ, “Được rồi, không nhắc đến anh ta, nói chuyện ngày mốt cậu đi thử vai đi, đây là cơ hội hiếm có, cậu nhất định phải nắm chắc, đừng lo lắng, cậu chắc chắn làm được mà.”

Sau đó cô ấy nói thêm: “Còn nữa, cậu rất có hy vọng lớn với vai nữ chính.”

Lúc đó khi Triệu Thừa cho Quách Tán xem ảnh của Chu Mị khi đứng trên sân khấu, vừa xem xong, ông ấy liên tục gật đầu nói: “Không tệ, rất hợp với khí chất của thủy yêu.”

Triệu Thừa đã lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm, lời nói khách sáo hay thật lòng anh ta đều hiểu được, lời này của Quách Tán trăm phần trăm là thật lòng.

Chu Mị nói: “Yên tâm, mình nhất định sẽ biểu hiện thật tốt.”

Cô nói thể hiện thật tốt thì chắc chắn sẽ cố gắng hết sức, Tống Vân tin tưởng điểm này của cô. Khi cuộc trò chuyện sắp kết thúc, Tống Vân cảm khái nói: “Còn nhớ chuyện xảy ra vào năm ba đại học không, nếu năm đó cậu không bỏ lỡ thì bây giờ danh tiếng của cậu sẽ không thua kém gì Phạm Na.”

Phạm Na là ngôi sao mới nổi trong giới giải trí, năm ngoái cô ấy may mắn đóng một bộ phim truyền hình ăn khách, sau đó nổi tiếng, tài nguyên tìm đến nhiều đến mức nhận mỏi tay.

Thật ra bộ phim đó vốn do Chu Mị đóng chính, nhưng lúc ấy Phó Châu ăn tôm bị dị ứng phải vào bệnh viện, Chu Mị vì muốn chăm sóc anh mà từ bỏ suất diễn.

Cơ hội chính là như vậy, nếu bỏ lỡ, thì cuộc đời sẽ bị thay đổi.

“Lần này mình sẽ không như vậy nữa.” Chu Mị đảm bảo.

“Cậu hứa rồi đó.” Tống Vân nói: “Không được đổi ý.”

Chẳng trách Tống Vân nói như vậy, sự thật là Chu Mị đã vì Phó Châu mà từ bỏ rất nhiều cơ hội, nếu cô chịu nắm bắt một lần thì sẽ không có cục diện như bây giờ.

Hai người trò chuyện một lúc, đúng 10 giờ, Chu Mị cúp điện thoại trước . Cô chưa ngủ ngay mà lấy kịch bản điện tử ra xem lại.

Cô có khả năng đọc lời thoại rất tốt, xem hai lần liền có thể nhớ được đại khái.

Có thể do ban ngày cô xem kịch bản quá nhiều nên ban đêm cô đều mơ thấy những cảnh thử vai. Khi cô bừng tỉnh, ngoài cửa sổ có tiếng sấm chớp, Chu Mị không thích ngày mưa, nguyên nhân là do ký ức về những ngày mưa của cô không được tốt lắm.

Lúc nhỏ có lần cô bị sốt, cả người nóng đến mức mơ màng, cô lảo đảo đi từ trên lầu xuống, định nhờ mẹ đưa cô đi khám bệnh, khi cô đẩy cửa phòng ngủ ra thì không có ai ở bên trong.

Cô đi sang các phòng khác để tìm nhưng vẫn không có, thấy cửa lớn đang mở, Chu Mị bước ra ngoài, cô không nhớ mình đã đi bao lâu, sau đó trời bắt đầu đổ mưa, còn có cả sấm chớp.

Cô trốn bên một góc đường không dám ra ngoài, cứ ngây ngốc như vậy suốt đêm. Ngày hôm sau, người trong nhà tìm được cô, lúc ấy cô đã sốt cao gần 40 độ, phải đưa đến bệnh viện điều trị một thời gian dài mới khỏi bệnh.

Sau đó, cô vô tình từ trong miệng Chu Vận biết được, đêm mưa đó bởi vì mẹ đưa cô ta đi tham gia một bữa tiệc, còn mua cho cô ta một chiếc váy xinh đẹp và đi ăn món bánh ngọt mà cô ta yêu thích.

Mẹ còn dặn cô ta không được nói cho cô biết.

Từ đó trở đi, Chu Mị bắt đầu chán ghét trời mưa bão, mỗi khi mưa bão thì những điều tồi tệ sẽ xảy ra.



Cơn mưa vẫn liên tục kéo dài cho đến ngày hôm sau, quả nhiên, chuyện không tốt đã bắt đầu xảy ra.

Sau bữa ăn sáng, Chu Mị đi đến phòng để quần áo, cô vừa thay quần áo xong, chuông điện thoại ngay lập tức vang lên. Chu Mị liếc nhìn màn hình, cô vô thức cau mày, bên trong truyền ra giọng nói của Chu Vận, cô ta đang khóc.

“Huhu, chị xin lỗi Mị Mị, chị không cố ý, chị, chị thực sự không biết mọi chuyện sẽ thành ra như vậy... Tất cả đều là lỗi của chị, đều trách chị, nhưng chị…”

Cô ta nói chuyện không đầu không đuôi rồi liên tục khóc lóc, Chu Mị hỏi: “Làm sao vậy?”

“Đó là, chuyện trên hot search.” Chu Vận nói, “Chị thực sự không biết sẽ thành ra thế này.”

“Ừm.” Chu Mị lãnh đạm nói: “Không sao đâu.”

“Sao lại không sao được?” Chu Vận nói: “Bọn họ đều nói chị và A Châu có gian tình, chị thật sự không có, em phải tin chị.”

Trên thực tế, hot search không ai sử dụng từ “gian tình”, mà nói nhiều nhất chính là “nghi ngờ”. Nhưng khi Chu Vận nói như vậy, dường như xác nhận tin đồn là thật.

Cô ta vừa khóc vừa cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên phía Chu Mị, ánh mắt cô ta không ngừng lóe lên.

“Được, em tin chị.” Chu Mi vẫn giữ giọng điệu ôn hòa như cũ, giống như trời sập cũng không sao.

Tuy nhiên, cô càng cư xử như vậy, Chu Vận càng mất bình tĩnh, sợ lửa cháy không đủ, cô ta tiếp tục nói thêm, “Em đừng vì chị mà cãi nhau với A Châu, hai người bọn chị hoàn toàn trong sạch, tối hôm qua chị gọi cho anh ấy cũng chỉ vì tình cảm gia đình, em ngàn vạn lần đừng hiểu lầm.”

Cô ta nhấn mạnh hai từ “ngàn vạn”, như thể sợ Chu Mị hiểu lầm thật.

Chu Mị dừng lại, hóa ra người tối hôm qua nói chuyện điện thoại với Phó Châu là Chu Vận.

Thấy Chu Mị im lặng, Chu Vận lại nói tiếp, “Chiếc đồng hồ kia là lần trước A Châu mua tặng chị nhân dịp sinh nhật, muốn khiến chị vui vẻ, nếu em thích thì chị có thể đưa nó cho em.”

Sinh nhật của Chu Mị và Chu Vận đều cùng một ngày, nhưng Phó Châu chỉ tặng quà cho Chu Vận, đối với Chu Mị lại không bày tỏ chút gì, chứng tỏ ở trong lòng Phó Châu, Chu Mị chẳng giữ vị trí nào cả.

“Quà sinh nhật?”

“Ừm, đúng vậy.” Chu Vận hỏi, “Em không nhận được sao?”

Câu hỏi nghe có vẻ ngây thơ, nhưng chưa biết được là thật hay giả.

Chu Mi nhẹ giọng nói: “Chị có thì sao em lại không có được, đừng quên, bọn em mới là vợ chồng.”

Sắc mặt Chu Vận tối sầm, cuộc điện thoại này nhằm mục đích muốn khiến cho Chu Mị khó chịu, nhưng cô ta không ngờ cuối cùng mình lại ngáp phải ruồi.

Quá đáng ghét.

Cô ta hừ lạnh trong lòng, bày ra vẻ dịu dàng nói: “Đúng vậy, hai người mới là vợ chồng.”

Chu Mị không muốn tiếp tục nói chuyện với cô ta, hỏi: “Còn chuyện gì nữa không?”

“Không còn.” Chu Vận nói: “Xe của chị bị hỏng cần ngồi xe của A Châu đi thử vai, em không ngại đúng không?”

Chu Mị lạnh lùng nói: “Chỉ cần chị không sợ bị fan của anh ấy nhìn thấy, em không thành vấn đề.”

Những fan hâm mộ cuồng nhiệt có thể dìm chết người khác bằng lời nói, nên nếu cô ta không ngại thì có thể thử xem.

Sau khi cúp điện thoại, ngoài cửa truyền đến tiếng động, có người đẩy cửa bước vào. Chu Mị nghiêng người ló đầu ra nhìn, đυ.ng phải ánh mắt của Phó Châu, hai người trầm mặc một lát, sau đó cô chủ động phá vỡ sự im lặng.

“Anh ra ngoài hả?”

“Ừm.”

“Có hoạt động?”

“Ừm.”

Chu Mị liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay anh, mở ngăn kéo ra lấy một chiếc khác, chậm rãi đi tới: “Màu của chiếc đồng hồ này hợp với bộ đồ màu bạc anh đang mặc, hay là… đổi đi?”

Phó Châu không phải là người thích nghe lời khuyên, ít nhất anh rất ít khi nghe lời Chu Mị, nhưng hôm nay anh nghe xong, ung dung tháo đồng hồ ra, ném lên chiếc tủ bên cạnh, tiếp đó vươn tay, nhướng mày, ý bảo Chu Mị mang vào cho anh.

Chu Mị bước đến, dừng cách anh một bước chân, cô tròng đồng hồ lên cổ tay anh, nhẹ nhàng đeo vào, sau khi đeo đồng hồ xong.

Cô liếc nhìn món đồ bị ném trên tủ, đúng là có cùng kiểu dáng với chiếc của Chu Vận. Cô bình tĩnh liếc nhìn một cái rồi quay đi, không biết vì sao hôm nay Phó Châu đột nhiên nghe lời như vậy. Nhưng mục đích cuối cùng đã đạt được, nên cô quay người muốn rời đi.

Vừa bước được một bước, cánh tay của cô đã bị ai đó tóm lấy, dùng lực kéo mạnh, ép cô vào tường.

Trên tường có một cái móc, khi Chu Mị dựa lên thì cái móc vừa vặn đυ.ng vào sau gáy cô, cảm giác đau đớn đột nhiên đánh úp, khiến cô rít lên một tiếng. Vì âm thanh quá nhỏ nên Phó Châu hoàn toàn không nghe thấy, hay nói cách khác, anh không có thời gian để nghe.

Ngón tay thon dài trắng nõn véo eo cô, môi anh dán lên một bên cổ cô, trầm giọng nói: “Nhớ kỹ, sau này đừng từ chối anh.”

Hơi thở nóng bỏng phả vào một bên cổ Chu Mị, khiến cô run rẩy, giọng nói có hơi không được tự nhiên: “Biết, em biết rồi.”

Bàn tay của người đàn ông bắt đầu không an phận, trên eo truyền đến cảm giác ma sát thô bạo, cô trốn, anh đuổi, khiến cho nơi đó bị ma sát vừa đau vừa ngứa.

Chu Mị không nhịn được hét lên, cầu xin tha thứ, “Đừng như vậy.”

“Hả?” Phó Châu ngước đôi mắt đào hoa lên, “Nếu không thì sao?”

Chu Mị giữ tay anh lại, ngăn cản anh tiến thêm một bước, đuôi mắt đỏ hoe: “Sau này em sẽ không bao giờ từ chối anh nữa.”

Mí mắt Phó Châu rũ xuống, ánh mắt rơi vào bàn tay đang bị giữ chặt, “Vậy còn không buông tay ra, em lại không nghe lời phải không, hửm?”

Chu Mị đón lấy tầm mắt anh chậm rãi dời tay, đang định nói gì đó thì cô đã bị anh ôm eo bế vào phòng để quần áo. Trong phòng để đồ có lắp một chiếc gương lớn, anh ôm cô đến trước gương, cắn vành tai cô nói: “Đừng trốn, cẩn thận quan sát.”

….

Nửa giờ sau, Phó Châu rời đi, cho dù người đã đi xa nhưng vẫn có thể nghe thấy âm thanh nói chuyện.

“Được, anh sẽ kêu trợ lý tới đón em.”

Là Chu Vận gọi đến.

Khi bước xuống bậc thang cuối cùng, anh dừng lại, nhướng mắt lên thoáng nhìn về phía trước, đúng lúc nhìn thấy Chu Mị xoa eo đi xuống.

Anh chỉ dừng lại một giây rồi lạnh mặt rời đi.

---------------------------------