Chương 19

Edit: Pít

Cửa kính phản chiếu ra một cái bóng mờ ảo, vóc dáng của người đàn ông rất đẹp. Cho dù cách một cánh cửa cũng có thể nhìn ra được dáng người cao ráo, vai rộng eo thon, vừa nhìn có thể biết ngay anh thuộc tuýp người thường xuyên đến phòng tập thể hình.

Phó Châu quản lý dáng người của mình rất nghiêm ngặt, không giống như một số sao nam khác, khi không đóng phim thì buông thả bản thân, ăn uống đến mức mặt tròn bụng béo. Nhưng anh mặc kệ có đóng phim hay không, mỗi ngày đều sẽ đến phòng tập thể hình rèn luyện 2 giờ, tính kỷ luật tự giác của anh có thể nói là rất chuẩn mực.

Anh luôn đặt ra yêu cầu cao đối với bản thân và những người xung quanh…

Bàn tay đang rũ bên người của Chu Mị cuộn chặt thành nắm đấm, vẻ mặt lộ ra cảm xúc khó tả. Cô nhớ lại ngày đầu năm mới của năm ấy, ngoài trời tuyết rơi dày đặc, gió thổi rất mạnh, người trong nhà gọi điện bảo cô phải trở về.

Đêm hôm đó cô có một buổi biểu diễn, múa điệu khổng tước, sau khi buổi diễn kết thúc cô chưa kịp tẩy trang đã vội vã chạy đi. Trên người cô vẫn mặc bộ trang phục biểu diễn, khoác thêm áo lông vũ ở bên ngoài, vạt áo lông vũ dài đến mắt cá chân, hai tay cô nắm chặt cổ áo, cúi đầu chạy về phía trước.

Tuyết rơi dày và trơn trượt, cơ thể cô loạng choạng ngã sấp xuống.

“Cẩn thận.” Có người nhanh tay đỡ cô, ôm cô vào lòng.

Ngày hôm ấy trạm điện gần trường tạm thời ngừng phát điện để bảo trì, xung quanh tối đen như mực, cô cứ như vậy mà nhào vào trong lòng ngực anh.

Mùi thơm bạc hà mát lạnh thoang thoảng trước mặt, khiến cho khuôn mặt cô nóng bừng, gương mặt in sâu vào trong mắt cô đẹp trai đến mức làm người ta khó khăn hít thở.

Tim cô đập thình thịch, tựa như không nói nên lời: “Anh, sao anh lại ở đây?”

Hai tay Phó Châu thả lỏng ôm cô, giọng nói hiếm khi mang vẻ cà lơ phất phơ, “Đón em, như thế nào, không vui à?”

Xúc cảm bên hông quá mức nóng rực, nhiệt độ lan truyền khắp cơ thể, cô chớp chớp mắt, dùng thanh âm chỉ để mình cô nghe được nói, “Vui lắm.”

Đêm đó, cô mất ngủ, trong đầu tràn ngập những câu nói đùa không nghiêm túc của người đàn ông “sao vậy, không vui à?”, cô đỏ mặt cắn răng, âm thầm thét chói tai.

Sau này, có một khoảng thời gian trong trường học phổ biến trào lưu tặng quà cho người mình thích. Vì để bày tỏ thành ý mà mọi người đều tự tay làm, Chu Mị chọn đan một chiếc khăn quàng cổ, trong nửa tháng đó, mỗi ngày sau khi tan học cô đều trốn lên sân thượng bí mật đan.

Bạn cùng phòng thấy ngón tay cô đỏ bừng vì lạnh, đề ra ý tưởng, “Hay cậu đi mua một cái đi cho đỡ việc.”

Chu Mị nhìn sản phẩm đã hoàn thành một nửa trong tay, ánh mắt kiên định, “Mình muốn tự đan.”

Ngày đan xong khăn quàng cổ, cơm cô còn chưa kịp ăn, đã bắt xe đến chỗ ở của Phó Châu, nơi đó là một căn chung cư rất bình thường, cô đứng ở cửa đợi rất lâu, muốn tạo cho anh một bất ngờ.

Tuy nhiên, điều bất ngờ cuối cùng vẫn không được đưa ra, bởi trước đó Phó Châu đã ra ngoài đóng phim. Chờ đến khi anh trở về, đã là mùa xuân năm sau, khăn quàng cổ cũng không còn tác dụng.

Phần tâm ý này của cô, từ đầu đến cuối đều không có cơ hội bày tỏ.

“Tí tách.” Chu Mị rũ mắt xuống, nước mắt nóng hổi chảy dọc theo khóe mắt, rất nhanh đã thấm ướt cổ áo cô, cô lê bước chân cứng đờ trở về phòng ngủ, đóng cửa, khóa trái, ném mình lên giường.

Chu Mị cảm thấy hít thở không thông, cô ngẩng đầu lên, đôi mắt vì khóc quá lâu mà vừa đau vừa rát, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Chẳng biết từ khi nào, bên ngoài đã bắt đầu nổi gió, cành lá rung lắc tán loạn, bóng ảnh đổ xuống nhìn có hơi chút dữ tợn.

Khi tiếng sấm nổ, nước mưa từ trên trời rơi xuống, tối nay mưa vừa lớn vừa dồn dập, đập vào cửa kính phát ra âm thanh lộp bộp. Tiếng gõ cửa vang lên, sau đó là giọng nói của người đàn ông: “Chu Mị, em ngủ rồi sao?”

Là giọng nói của Phó Châu.

Chu Mị không thèm để ý, cô lấy gối che đầu lại, vùi mặt vào trong chăn, cảm giác ngột ngạt khó thở quá mãnh liệt, chỗ trái tim tràn ra cảm giác đau đớn. Điều này khiến cô ngay lập tức nhớ đến bà nội Chu, nhớ đến cảnh tượng năm đó khi cô tiến vào phòng phẫu thuật.

Bà cụ trước sau vẫn nắm chặt lấy tay cô, đỏ hoe mắt nói: “Nhóc con, con nhất định phải kiên cường, nhớ kỹ, con không đơn độc, con phải thay thế người khác nhìn ngắm thế giới này.”

Ca phẫu thuật ghép tim được thực hiện, đồng nghĩa với việc người hiến tim đã không còn sống, cô phải mang theo tâm nguyện của người nọ dũng cảm mà tồn tại.

Ngực lại lần nữa trướng đau, Chu Mị ném chiếc gối đi, cô trở người nằm trên giường, đôi mắt đăm đăm nhìn thẳng lên phía trên, giọng nói của bà nội Chu tựa như vẫn còn vang vọng bên tai cô.

“Không có chuyện gì không thể vượt qua được, mà chỉ phụ thuộc vào việc con có muốn vượt qua nó hay không mà thôi.”

“Mạng sống này không phải của riêng con, con phải biết quý trọng.”

“Mất đi không đáng sợ, đáng sợ nhất là ngay cả dũng khí đối mặt cũng không có.”

“Bà biết, con có thể làm được.”

“...”

Chu Mị gác tay lên trán, chậm rãi nhắm mắt lại, nước mắt chạy dọc theo khóe mắt chảy xuống tóc cô, chẳng mấy chốc, tóc cô đã ướt đẫm.

m thanh nghẹn ngào trong im lặng càng làm cho người ta khổ sở gấp bội. Cô nghiêng người, chân tay cuộn tròn vào nhau. Tia chớp phản chiếu lên gương mặt của cô, cất không còn một giọt máu, so với giấy còn trắng hơn.

Bả vai cô không ngừng run rẩy, cô muốn ngừng khóc nhưng không kìm chế được.

Bà nội…

Mị Mị rất nhớ bà.

Phó Châu còn ở bên ngoài gọi cô, “Chu Mị, em ngủ rồi sao?”

Sau hai tiếng gọi liên tiếp, khi anh chuẩn bị gọi tiếng thứ ba thì chuông điện thoại anh vang lên, anh nhấn nút trả lời, “Ừm.”

“Được.”

“Tôi biết rồi.”

“Để tôi chuẩn bị một chút.”

“Nửa tiếng nữa đến đón tôi.”

Anh cúp điện thoại, nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng chặt, nhẹ giọng nói: “Anh sắp đến thành phố C.”

Lời nói rất ngắn gọn, xem như đã nói rõ lịch trình.

Phó Châu tưởng rằng nếu anh nói như vậy thì cửa phòng ngủ sẽ mở ra, nhưng nhìn cửa vẫn chưa mở, anh nhanh chóng bổ sung thêm: “Anh phải ở đó một tháng.”

Nói cách khác là trong một tháng hai người sẽ không thấy mặt nhau.

Bình thường mỗi lần anh ra ngoài làm việc, Chu Mị đều sẽ thu xếp đồ đạc chu đáo cho anh. Sau khi bận rộn xong, cô sẽ yên lặng đi theo phía sau anh, nhìn anh chằm chằm, dáng vẻ kia, giống như sợ nhìn thiếu một cái sẽ xảy ra chuyện gì.

Lúc đó, Phó Châu luôn cảm thấy thiếu kiên nhẫn, anh hỏi cô: “Rốt cuộc em muốn làm gì?”

Chu Mị rụt rè đáp: “Không có gì, em chỉ muốn nhìn anh nhiều thêm một chút.”

Nghe xem, chỉ một yêu cầu đơn giản như vậy, muốn nhìn nhiều thêm một chút thôi.

Nhưng Phó Châu không thích có người đi theo mình nên từ chối mong muốn của cô, anh bảo cô tìm nơi khác mà ngây ngốc, chờ anh đi rồi mới được trở ra.

Chu Mị cũng rất nghe lời, anh không cho đi theo thì cô sẽ không theo, trốn trong phòng ngủ xem ảnh chụp của anh.

Những bức ảnh đó đều là ảnh chụp công việc của anh, cô sao chép từ trên weibo xuống, thật ra cô muốn tự mình chụp ảnh anh, nhưng anh không thích.

“Bộp bộp bộp.” Tiếng bước chân của anh vang lên, Phó Châu đã đi xuống lầu, đèn xe bật sáng, rất nhanh anh đã lái xe đi.

Thế nhưng Chu Mị vẫn bất động, giữ nguyên tư thế cuộn tròn người như vậy, sau khi khóc mệt cô tự giác đi vào giấc mộng.

Khi tâm trạng con người ta không tốt sẽ luôn mơ thấy những chuyện phiền não, Chu Mị lần nữa mơ thấy cảnh tượng mình bị Lưu Lan bỏ rơi, người phụ nữ rất thiếu kiên nhẫn, độc ác nói ra lời làm tổn thương người khác.

“Buông ra, mày mau buông ra.”

“Từ hôm nay trở đi mày sẽ ở với bà nội, không có việc gì thì đừng gọi điện cho tao.”

“Đúng rồi, tao không đón mày thì mày không được phép về nhà.”

“Khóc, khóc cái gì mà khóc, tối ngày chỉ biết khóc, đúng là đồ xui xẻo.”

“Biến đi, nhìn thôi đã thấy ghét rồi.”

Chu Mị chạy đuổi theo chiếc xe, cuối cùng ngã sấp xuống mặt đất, đầu gối tràn ra máu tươi, cô khóc lóc thương tâm, khua loạn đôi tay nhỏ bé, “Mẹ ơi, ba ơi, mẹ ơi, ba ơi…”

Khung cảnh chuyển sang ngày bà nội Chu qua đời, bà cụ ho vài tiếng rồi nói: “Hai người nhớ đưa bé Mị trở về.”

Lưu Lan nhíu mày ghét bỏ: “Mẹ đừng quản chuyện này, bọn con tự có sắp xếp.”

“Khụ khụ,” Bà nội Chu nói, “Sắp xếp, mấy người định sắp xếp thế nào, nó là con của mấy người, mấy người không thể nhẫn tâm như vậy.”

Lưu Lan hất tay bà cụ ra, khịt mũi hừ một tiếng, sau đó bà cụ đột nhiên không thở được rồi lâm vào hôn mê, lúc Chu Mị chạy đến, bà cụ đã đi rồi.

Chu Mị lao vào người bà nội Chu, khóc rất lâu.

Cảnh tượng lại tiếp tục thay đổi, xuất hiện vào ban đêm, cô cầm lấy ví tiền ra chất vấn Phó Châu: “Đây là ý gì?”

Người đàn ông thờ ơ nói: “Không phải cô đã nhìn thấy rồi sao?”

Chu Mị: “Sao anh lại đối xử với em như vậy?”

Phó Châu: “Đó là do cô… xứng đáng.”

Chu Mi ngay lập tức bừng tỉnh từ trong giấc mộng, cô đột nhiên mở mắt ra, cơn mưa ở bên ngoài vẫn chưa tạnh, gió vẫn thổi mạnh như cũ, đồng hồ trên tường lúc này đã chỉ qua 2 giờ chiều.

Cô xoa xoa ấn đường, lại nhìn thoáng qua, vẫn là 2 giờ, cô không ngờ mình lại ngủ lâu như vậy. Khi cô đứng dậy rời đi, tay vô tình đặt lên gối, áo gối đã ướt một nửa, mặt trên thấm đầy nước mắt của cô.

Người giúp việc nghe thấy tiếng động, gõ cửa bước vào, nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ của Chu Mị, bà chợt sững sờ, một lúc sau mới hỏi, “Bà chủ, cô muốn ăn cơm không?”

Chu Mị lắc đầu: “Tôi không ăn đâu.”

Người giúp việc: “Cô ăn một chút thôi cũng được.”

Chu Mị: “Dì lấy cho tôi một ly sữa bò đi.”

Khi người giúp việc quay người rời đi, bà liếc nhìn rồi âm thầm thở dài, cô gái tốt thế này, sao phải chịu khổ như vậy, trông cứ như sẽ gục ngã bất cứ lúc nào.

Chu Mị đúng là ngã thật, sau khi tắm xong, lúc đang lau tóc, trước mắt cô bỗng nhiên tối sầm rồi ngã xuống, khi cô ở trên giường tỉnh dậy đã là 4 giờ chiều.

Người giúp việc sợ hãi đến mức mặt mũi trắng bệch, khi thấy cô tỉnh lại, bà vội hỏi, “Bà chủ, cô thấy thế nào rồi? Còn choáng váng không?”

Tiểu Phương kéo tay cô qua, cau mày nói: “Chị Mị, chị làm em sợ muốn chết.”

Đây là lần đầu tiên Tiểu Phương gặp phải loại chuyện này, cô ấy xách theo túi xách vừa mới bước vào cửa, bên tai đã vang lên một tiếng “ầm” thật lớn. Cô ấy ném túi xách vội chạy vào phòng tắm, ôm lấy đầu Chu Mị, liên tục gọi: “Chị Mị, chị Mị, tỉnh lại, tỉnh lại.”

Chu Mị cố gắng mở mắt, trấn an cô ấy: “Chị không sao, em đỡ chị lên giường đi.”

Tiểu Phương và người giúp việc cùng nhau đỡ Chu Mị lên giường, vốn tưởng chỉ cần cô nghỉ ngơi vài phút thì sẽ hoàn toàn tỉnh táo, nhưng không ngờ cô lại ngủ một mạch gần hai tiếng.

Nếu bác sĩ Trần không đến kiểm tra, nói không có gì nghiêm trọng thì bây giờ Chu Mị đã ở bệnh viện.

Chu Mị xoa xoa huyệt thái dương, vỗ vỗ vào tay Tiểu Phương, “Chị không sao đâu, đừng sợ.”

Tiểu Phương ôm lấy Chu Mị nói: “Chị, chị làm em sợ muốn chết.”

Chu Mị vỗ vỗ lưng cô ấy, “Chị chỉ hơi mệt thôi.”

Gần đây cô vội vàng chuẩn bị cho buổi thử vai và luyện nhảy, vốn đã không nghỉ ngơi tốt. Hơn nữa, chuyện ảnh chụp càng khiến cho cảm xúc tích tụ của cô bùng nổ, hỏi sao có thể không mệt mỏi được.

“Vậy chị ngủ thêm một lát đi.” Tiểu Phương kéo góc chăn cho Chu Mị.

Chu Mị gật đầu: “Được.”

Tiểu Phương đưa mắt ra hiệu cho người giúp việc, hai người bọn họ cùng nhau ra ngoài.

Trần Thạc trở lại, nhìn thấy hai người họ đứng ở ngoài cửa, anh đưa thuốc cho người giúp việc, dặn dò liều lượng dùng, sau đó anh hỏi Tiểu Phương: “Chu Mị thế nào rồi? Tỉnh chưa?”

Tiểu Phương đáp: “Chị ấy tỉnh rồi, nhưng sắc mặt không được tốt lắm, chị ấy nói mệt nên đã nằm ngủ nữa.”

Trần Thạc: “Để anh vào xem.”

Chu Mị ngủ không ngon giấc, khuôn mặt của Phó Châu cứ hiện lên trước mắt cô, thờ ơ, lạnh lùng, nghiêm túc, giọng nói của anh không ngừng vang vọng bên tai cô.

“... Đủ rồi.”

“... Em ngoan ngoãn chút đi.”

“... Diễn viên? Không thích hợp với em.”

“... Đừng so sánh với A Vận, em không so sánh được.”

“... Mau xin lỗi, đừng làm A Vận đau lòng, cô ấy là chị gái em.”

“... Thích hoa? Anh sẽ mua cho em.”

Giọng nói của người đàn ông lạnh lẽo, giống như hòa lẫn với cơn gió mùa đông, dừng ở bên tai khiến cho người ta vô thức run rẩy, Chu Mị nhắm mắt lắc đầu nói: “Không phải, không phải, không phải….”

Phó Châu, trái tim của anh đâu.

--------------------------------------