Chương 18

Edit: Pít

Ký ức về ngày hôm nay không tốt chút nào, cuối cùng bọn họ cũng không ăn món Nhật, khi đang trên đường đi ăn món Tây. Đột nhiên Tống Vân nhận được một cuộc gọi khẩn cấp phải rời đi trước, chỉ còn lại hai người Trần Thạc và Chu Mị, hai người họ quyết định ăn lẩu.

Chu Mị sợ cay, bởi vì lý do sức khỏe nên cô chưa bao giờ ăn cay. Đêm nay, cô phá lệ chọn món lẩu cay nhất, ăn đến mức hai mắt đẫm lệ.

Trần Thạc không vạch trần cô, để mặc cô ăn, khi thấy cô khóc, anh còn chủ động đưa khăn giấy.

Chu Mị nhận lấy, vừa lau khóe mắt vừa giải thích: “Cay quá.”

Trần Thạc phụ họa: “Ừm, đúng là rất cay.”

Chu Mị khụt khịt mũi, nhỏ giọng nức nở nói: “Đừng cứ nhìn em ăn mãi, anh cũng ăn đi.”

Trần Thạc chăm chú nhìn cô, trên mặt hàm chứa ý cười nhàn nhạt, nhẹ giọng nói: “Vẫn không ăn được đồ cay.”

“Anh nói gì?” Chu Mị nghe không rõ.

“Không có gì.” Trần Thạc gắp một ít thịt dê đặt lên đĩa của Chu Mị, hếch nhẹ cằm, “Em ăn nhiều một chút.”

Quá cay, bọn họ phải mất rất lâu mới ăn xong.

Sau khi ăn xong, bọn họ không vội trở về ngay, Trần Thạc bảo cô chờ một chút, anh đi vào cửa hàng tiện lợi. Lúc bước ra, trên tay anh cầm theo một cây kẹo que, gió đêm thổi tung mái tóc anh, vô tình che đi đôi mắt đẹp. Trong mắt anh bây giờ đã không còn mang vẻ khách sáo xa lạ, thậm chí còn tăng thêm vài phần dịu dàng.

Đôi mắt anh rất sáng cũng rất có hồn: “Đây, em ăn cái này tâm trạng sẽ thấy tốt hơn.”

“Sao anh biết em thích ăn?” Chu Mị nhận lấy, mỉm cười nói: “Cảm ơn anh.”

Chu Mị vừa ăn xong kẹo que, Lưu Lan đã gọi điện thoại đến, muốn cô về nhà một chuyến, Chu Mị ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, “Đẹp quá.”

“Đúng vậy, rất đẹp.” Trần Thạc nhìn cô, chân thành nói.

-

Nửa giờ sau, Chu Mị đến biệt thự nhà họ Chu, còn chưa bước vào đã nghe thấy tiếng Lưu Lan mắng cô, ba Chu ở một bên khuyên nhủ: “Được rồi, dù sao Mị Mị cũng là con gái của chúng ta.”

“Nó mà là con gái gì chứ, là quỷ đến đòi nợ thì có, A Vận vì nó mà đã khóc bao nhiêu lần rồi.” Lưu Lan nói, “Năm đó nó bị bệnh tim, bác sĩ cũng bảo là không sống được bao lâu nên lúc đó tôi mới đưa nó cho mẹ ông. Nào ngờ, bà lão mạng lớn, nó cũng mạng lớn, vậy mà còn sống. Nhưng, nếu đã sống rồi thì nó nên an phận một chút, chỉ đơn giản thế thôi.”

“Còn nữa, vừa rồi ông không nghe A Vận nói sao, Phó Châu bởi vì nó mà hung dữ với A Vận, Phó Châu vốn dĩ thích A Vận, ông nói xem…”

Lưu Lan còn nói thêm gì đó, nhưng Chu Mị đã không nghe lọt, cô xoay người rời đi.

Khi cô gần về đến nhà, Lưu Lan lại gọi điện thoại lần nữa: “Sao cô còn chưa đến?”

“Con bận việc tạm thời không qua được.” Chu Mị nói.

“Cô bận việc? Cô có thể bận việc gì?”

“Thế nào, con không thể bận việc được à.”

“Được rồi, đừng nói mấy chuyện vô dụng đó nữa.” Lưu Lan chất vấn cô, “Tối hôm nay cô đã làm gì?”

“Con làm cái gì không phải Chu Vận đã nói cho mẹ biết hết rồi sao?” Chu Mị hỏi ngược lại.

“Cô vẫn còn muốn cãi lý phải không?” Lưu Lan nâng cao âm lượng, “Cô và người đàn ông khác ăn cơm bị A Châu bắt gặp, chẳng những không xin lỗi mà còn bỏ hai đứa nó lại rời đi trước, cô muốn chọc cho tôi tức chết phải không.”

“Mẹ cho rằng con muốn sống sao?” Chu Mị nói: “Con sống đủ rồi, hay là chúng ta cùng nhau chết đi.”

“Cô đúng là điên rồi.” Lưu Lan bị Chu Mị dọa sợ, bà ta trầm mặc mấy giây, sau đó nói tiếp: “Cô trở về xin lỗi A Châu cho đàng hoàng, nếu không được thì quỳ xuống dỗ dành, cô thế nào tôi mặc kệ, nhưng A Châu, cô phải làm cho nó nguôi giận. Đúng rồi, A Vận nói cô cùng tên đàn ông khác ở bên nhau, tôi mặc kệ người đàn ông đó là ai, sau này cô tránh xa cậu ta ra một chút, đừng quên…”

Chưa lảm nhảm hết nửa giờ thì Lưu Lan chắc chắn sẽ không chịu dừng, Chu Mị ném điện thoại lên ghế phụ, ngửa đầu tựa vào lưng ghế, trên gương mặt xinh đẹp không còn nét dịu dàng như trước đây.

Cuối cùng, Lưu Lan lảm nhảm đến khi điện thoại hết pin nên tự động tắt, Chu Mị bỏ điện thoại vào túi xách, xuống xe bước vào nhà.

Phó Châu vẫn chưa trở về, quả nhiên đúng như cô dự đoán, người giúp việc hỏi cô muốn uống canh không, cô lắc đầu, vẻ mặt mệt mỏi nói: “Không uống, tôi lên lầu tắm trước.”

Người giúp việc nhìn bóng lưng cô đơn của cô, khẽ thở dài.

Cảm giác khi nước xối vào người khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn, cơn đau ở cổ tay rất rõ ràng. Chu Mị mở to đôi con ngươi, mơ màng nhìn vào bên trong cổ tay, đây là kết quả khi Phó Châu siết chặt tạo thành.

Nghĩ đến Phó Châu, hai mắt cô bất giác đỏ hoe, có lẽ… nên đến lúc buông bỏ.

Trái tim cô run rẩy không cách nào khống chế, Chu Mị gia tăng tốc độ nước, nước từ đỉnh đầu cô chảy xuôi xuống, lan tràn dưới chân cô.

Điện thoại đổ chuông liên tục, cô tắm không lâu lắm, khi bước ra khỏi phòng tắm, cô nhìn mình trong gương, đôi mắt cô vừa đỏ vừa sưng, rõ ràng là đã khóc.

Dù khóc thì thế nào?

Anh cũng sẽ không quan tâm.

Điện thoại là Tống Vân gọi đến, cô ấy lo lắng cho cô, đồng thời cũng nói lời xin lỗi cô, “Triệu Thừa nói rất đúng, chuyện giữa vợ chồng các cậu mình không nên xem vào, Mị Mị, xin lỗi cậu.”

Chu Mị: “Chuyện này đâu thể trách cậu.”

Tống Vân: “Phó Châu đâu?”

Chu Mị: “Anh ấy chưa về.”

Tống Vân biết mình không nên tiếp tục bàn luận về vấn đề này nên chuyển sang chuyện khác hỏi, “Cậu và Trần Thạc ăn cơm thế nào?”

“Khá tốt.” Chu Mị nói: “Chẳng biết tại sao, khi nhìn thấy anh ấy mình luôn có cảm giác quen thuộc.”

“Từng gặp rồi?”

“Mình không nhớ nữa.”

“Anh ấy từng sống ở Mỹ một khoảng thời gian.”

“Không phải nước Mỹ.” Loại cảm giác này rất mơ hồ, khiến Chu Mị cũng không cách nào giải thích được.

Tống Vân: “Không nhớ được thì cậu đừng nghĩ nữa, có lẽ chỉ là ảo giác thôi.”

Chu Mị: “Chắc là vậy.”

“Nhân tiện, Triệu Thừa nhờ mình nhắc nhở cậu, mấy ngày tới cậu nên chú ý vận động vừa phải, đừng để eo bị thương.”

“Ừm, mình sẽ không để bị thương đâu.”

Cùng Tống Vân trò chuyện một hồi, tâm trạng của Chu Mị đã tốt lên rất nhiều, khi nhìn thấy Phó Châu, tâm trạng cô cũng chưa đến mức quá tệ.

Trong tay Phó Châu đang ôm một bó hoa hồng cỡ lớn, trên mặt anh treo nụ cười hiếm hoi, chậm rãi đến gần cô, “Tặng em.”

Chu Mị bất ngờ, đảo mắt nhìn bó hoa rồi lại nhìn anh, nhưng cô không đưa tay nhận lấy.

Phó Châu cũng không vội, anh cứ ôm như vậy, nhướng mày hỏi: “Em không thích?”

Vấn đề không phải nằm ở chỗ cô có thích hay không, mà là cách làm của anh có hơi khác người, bọn họ vừa mới cãi nhau chưa được bao lâu, sao anh lại nảy ra ý tưởng này.

Trước đây anh chưa bao giờ xin lỗi hay tỏ ra yếu thế, Chu Mị ngẫm nghĩ, chỉ có một khả năng, đó chính là thể diện.

Anh không chấp nhận được việc cô nhận hoa từ người đàn ông khác, cho nên mới miễn cưỡng mua hoa tặng cô, có thể làm đến mức này, không thể không nói, anh đúng là cái gì cũng làm được.

Trên tóc Chu Mị vẫn còn đọng nước, bọt nước rơi xuống cổ áo cô, mang theo cảm giác lạnh lẽo, cô cúi đầu nhìn, vừa ngước lên đã thấy bó hoa yên lặng nằm trong tay cô.

Phó Châu lợi dụng lúc cô đang phân tâm mà đặt bó hoa vào tay cô, anh không nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cô, quay người đi về phía phòng tắm, anh tùy tiện ném áo vest lên ghế sofa, ví tiền của anh theo đó rơi ra.

Trùng hợp làm lộ ra bức ảnh ở bên trong, Chu Mị bước tới, đặt bó hoa lên bàn trà, sau đó nhặt chiếc ví dưới đất lên, ảnh chụp ngay lập tức phản chiếu vào mắt cô.

Cô từng nghe ai đó nói như thế này, trong ví tiền của người đàn ông luôn để ảnh của người mà anh ta yêu nhất, nhịp tim của Chu Mị vô thức đập nhanh, bởi vì ảnh chụp trong ví tiền của Phó Châu chính là ảnh của cô.

Những tháng ngày bị phụ lòng dường như đã không còn quan trọng, chỉ cần anh thích cô, vậy là đủ rồi.

Chu Mị thầm nghĩ.

Nhưng ý cười còn chưa kịp hiện lên trong mắt thì Chu Mị đã không cười nổi, tổng cộng có hai bức ảnh, đều cùng một cô gái, da thịt cô gái trắng nõn như ngọc, gương mặt tinh xảo không chút tì vết.

Đầu ngón tay cô đặt lên khóe môi của cô gái trong ảnh, chậm rãi vuốt ve, nhưng nơi đó hoàn toàn trơn bóng sạch sẽ, cái gì cũng không có.

Đây không phải cô, mà là Chu Vận.

Điểm khác biệt lớn nhất giữa cô và Chu Vận chính là, cô có một nốt ruồi trên môi dưới.

Hóa ra……

Cô chỉ là thế thân cho chị gái mà thôi.

Chiếc ví trong tay Chu Mị rơi xuống, lông mi cô run rẩy, quay người nhìn về phía phòng tắm.

------------------------------------------------