Chương 17

Edit: Pít

“Đúng vậy, có thời gian gặp người đàn ông khác, nhưng không có thời gian gặp anh đó.” Tống Vân nghe được âm thanh đứng dậy đi tới, đứng ở bên cạnh Chu Mị, thay cô trả lời Phó Châu, “Cho nên, vì cái gì? Anh không biết à?”

Tính tình Tống Vân ương ngạnh, một chút ấm ức cũng không nuốt nổi, cô ấy cũng không thể nhìn Chu Mị chịu ấm ức, từ lâu cô ấy đã muốn “nói chuyện vui vẻ” với Phó Châu, cô ấy khoanh tay trước ngực nhướng mày đánh giá bọn họ, cười nhạo: “Trước khi chất vấn người khác thì nên xem lại mình trước đi.”

Phó Châu không quá thích Tống Vân, nhìn cô gái mạnh mẽ, nói chuyện không khách khí, còn hung dữ dọa người, đôi lông mày anh nhanh chóng nhíu lại rồi thả lỏng, lạnh nhạt giải thích: “Là do A Vận muốn ăn món Nhật.”

Lời giải thích này, nói ra so với im lặng còn khiến cho người ta tức giận hơn, Tống Vân cười khẩy, “Cho nên, cô ta muốn đi ăn thì anh đưa cô ta đi à, anh nhớ lại xem, ai mới là ——” Vợ của anh.

Tống Vân suýt nữa đã buột miệng nói ra, Chu Mị kéo cánh tay cô ấy, nhẹ lắc đầu, tuy rằng nhà hàng này có sự riêng tư rất tốt, nhưng chưa chắc sẽ không bị chụp lén.

Tống Vân hừ lạnh, mím môi, quay đầu nhìn đi chỗ khác.

Chu Mị đè thấp giọng nói: “Có chuyện gì thì về nhà nói sau.”

Phó Châu cũng biết nơi này không phải là nơi thích hợp để nói chuyện nên đồng ý: “Được.”

Người trong cuộc vốn muốn để sự việc lắng xuống, nhưng kẻ tà gian lại ủ mưu thừa nước đυ.c thả câu, Chu Vận bày ra vẻ mặt “buồn bã đáng thương”, đỏ mắt nói: “A Mị có phải em hiểu lầm chị rồi không? Chị, chị và A Châu hoàn toàn trong sạch không có chuyện gì cả, em phải tin chị.”

“Chúng ta là chị em ruột, sao em có thể nghi ngờ chị như vậy?”

Cô ta bắt đầu bật chế độ diễn sâu, nước mắt tí tách rơi xuống, “Chị biết em tức giận vì A Châu luôn quan tâm chăm sóc chị, chị hiểu được, là chị sai, đều do chị sai, bây giờ chị sẽ đi ngay.”

Trên tay Chu Vận cầm một cái nạng, chân bó bột của cô ta hơi nâng lên, vì xoay người quá mạnh mà chiếc nạng rơi xuống đất, thân người cô ta cũng ngã sang một bên.

m thanh hỗn hợp tiếng ngã và tiếng khóc vang lên cùng lúc, Chu Vận ôm chân rêи ɾỉ ra tiếng: “Đau quá, đau quá, A Châu, em… đau.”

Cô ta ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn Phó Châu, nước mắt theo khóe mắt chảy dài, dáng vẻ trông thấy mà thương, khiến ai nhìn cũng hoảng hồn.

Cô ta vừa nói vừa vươn tay, đầu ngón tay co lại muốn kéo lấy cánh tay Phó Châu, khi tay cô ta sắp chạm đến thì Phó Châu đưa mắt ra hiệu cho Trương Hải.

Trương Hải nhanh nhẹn nước tới, khom lưng để sát vào, “Chị Vận, em đỡ chị.”

Trương Hải đỡ?

Nếu cô ta muốn Trương Hải đỡ, cần gì phải lăn lộn từ nãy đến giờ, Chu Vận cau mày, ấm ức kêu một tiếng: “A Châu.”

Phó Châu phớt lờ cô ta, tầm mắt vẫn luôn dán chặt lên người Chu Mị, dáng vẻ vừa rồi cô nói chuyện với người đàn ông khác hiện lên trong đầu anh, mi mắt cô gái cong cong, trên môi treo nụ cười điềm tĩnh, là dáng vẻ mà anh chưa từng nhìn thấy trước đây.

Hay nói chính xác hơn thì lúc trước có nhìn thấy, nhưng trong thời gian gần đây đã biến mất.

Bọn họ quen biết nhau khi nào?

Người đàn ông đó là ai?

Anh ta và Chu Mị...

Trái tim anh chợt co thắt, giống như đâm phải thứ gì đó, cái cảm giác khó chịu này đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, chỉ để lại cho Phó Châu sự tức giận.

Chu Mị gạt anh đi gặp người đàn ông khác, khi biết điều này khiến anh cảm thấy rất khó chịu, như thể đồ vật của mình bị người khác cướp lấy.

Chu Vận liên tục kêu ba tiếng, không kịp đợi Phó Châu đáp lại, cô ta đã nhân lúc người khác không chú ý, dùng sức nhéo lên đùi mình một cái, nước mắt của cô ta lập tức rơi xuống nhiều hơn.

Cô ta không tin Phó Châu lại không mềm lòng.

Trước kia, Phó Châu chắc chắn sẽ mềm lòng, nhưng hôm nay, toàn bộ tâm trí anh đều chỉ nghĩ đến Chu Mị và người đàn ông khác, căn bản không có ý định quan tâm Chu Vận.

Chu Vận vẫn chưa chịu bỏ cuộc, tiếp tục khóc lóc nói: “A Châu, anh đỡ em lên đi được không, trên mặt đất rất lạnh.”

Mặc dù Chu Vận và Chu Mị lớn lên có vẻ ngoài giống nhau, nhưng giọng nói của cả hai hoàn toàn khác biệt. Giọng nói của Chu Vận rất nũng nịu, xuyên vào trong tay đàn ông khiến họ ngứa ngáy nhộn nhạo, đặc biệt khi cô ta khóc càng phát huy tác dụng tốt hơn.

Cô ta rất tự tin với khả năng giả khóc của mình, Phó Châu không thể nào không bị cô ta lừa.

“A Châu, A Châu, A Châu…” Cô ta lại gọi thêm vài tiếng.

Cuối cùng, Tống Vân không nhịn nổi nữa trợn mắt nói, “Chu Vận, màn kịch của cô cũng quá nhàm chán đi, đều là người ở trong cái giới này, ai không nhìn ra chút kỹ xảo nhỏ kia của cô, câu dẫn đàn ông đến nghiện rồi đúng không.”

Tống Vân nghĩ gì nói đó, mặc kệ có chừa mặt mũi cho đối phương hay không, dù sao tự cô ta không biết xấu hổ, vậy thì cần chừa mặt mũi cho cô ta làm gì.

Sắc mặt của Chu Vận đen lại bằng mắt thường có thể nhìn thấy được, “A Mị, em xem bạn của em nói chị như thế, chị là chị gái của em đó.”

“Vậy cô có chút vẻ nào xứng làm chị gái không, ——” Tống Vân châm biếm, “Tôi thấy giống người thứ ba hơn.”

“Cô ——”

“Đủ rồi!” Phó Châu đột nhiên lên tiếng, cắt ngang cuộc nói chuyện của bọn họ, liếc nhìn Chu Mị không chớp mắt, “Quậy đủ chưa, hả?”

Giọng nói của người đàn ông giống như một thanh kiếm sắc bén, đẩy sự việc đi xa ngoài tầm kiểm soát.

Tống Vân tức giận, “Phó Châu anh có bệnh thì đi khám, sẵn tiện trị đôi mắt mù luôn ——”

“Vân Vân.” Chu Mị nắm lấy cánh tay cô ấy, dỗ dành đẩy cô ấy vào trong phòng, “Cậu vào phòng trước đi, lát mình vào sau.”

Tống Vân không muốn đi vào, cô ấy còn muốn tranh luận với bọn họ, Chu Mị trấn an cô ấy: “Ngoan nha, cậu yên tâm, mình sẽ không để bản thân chịu thiệt đâu.”

Cô đẩy Tống Vân vào rồi đóng cửa lại.

Trong hành lang gần như không có người, Chu Mị không sợ bị người khác nghe thấy, cô lặng lẽ đánh giá bọn họ vài giây. Bước một bước lên phía trước, đứng trước mặt Phó Châu, cô nâng cằm lên, giống như tự giễu lại giống như châm biếm.

“Em quậy? Đều tại em sao? Là em đẩy chị ta ngã? Là em không cho chị ta đứng lên? Phó Châu, anh bất công cũng vừa vừa phải phải thôi, từ nãy đến giờ em một câu cũng chưa nói.”

Chu Mị thật sự không nói gì, hết thảy đều do Chu Vận tự biên tự diễn, cô ta nhìn thấy sắc mặt Phó Châu hơi hoà hoãn, lập tức vừa khóc vừa nói: “A Châu, không liên quan gì đến Mị Mị, là do em không tốt, đều do em không tốt, em không nên đòi anh dẫn đi ăn món Nhật, càng không nên hỏi đến người đàn ông đi cùng Mị Mị? Là em sai, là em không đúng, hai người đừng cãi nhau được không.”

Sắc mặt Chu Vận tái nhợt, dường như có thể khóc ngất đi bất cứ lúc nào.

Chu Mị muốn cười nhưng không cười nổi, đây là chị gái cô, khi còn nhỏ cô ta cướp đồ chơi của cô, khi lớn lên lại muốn cướp người đàn ông của cô, người khác đều nói máu mủ tình thâm, nhưng bọn họ không phải.

Chu Mị không muốn nói thêm với bọn họ, một câu cô cũng không muốn nói, xoay người định rời đi, nhưng cánh tay cô bị người đàn ông giữ chặt, anh trầm giọng nói: “Chờ chút.”

Chu Mị dừng bước, quay người lại, đôi mắt cô đỏ bừng.

Phó Châu buông lỏng tay cô ra, ánh mắt có chút gì đó hơi khác lạ.

Chu Vận ỉ ôi rêи ɾỉ: “... Đau quá.”

Phó Châu lạnh lùng nói: “Cô ấy là chị gái em, từ trước đến nay luôn quan tâm đến em, em không nên đối xử với cô ấy như vậy, cô ấy sẽ rất đau lòng, ngoan nghe lời, em mau xin lỗi đi.”

“Em làm sai chuyện gì mà phải xin lỗi?” Chu Mị hỏi.

“Tất cả mọi chuyện.” Phó Châu nhìn cô: “Xảy ra đêm nay.”

“Tất cả đều là lỗi của em?”

“Bất kể ai đúng hay sai, A Vận cũng sẽ không làm hại em.”

“Sẽ không làm hại em? Haha.” Đây là câu nói hài hước nhất mà Chu Mị từng nghe: “Nếu em không nói? Thì anh định thế nào?”

“Chu Mị, đừng làm anh khó xử.” Lực đạo trên tay Phó Châu càng lúc càng mạnh, “Nói xin lỗi xong anh đưa em về, nếu em thích hoa, anh sẽ mua cho em.”

“Nếu em muốn ăn món Nhật, lần sau anh sẽ dẫn em đến đây ăn.”

“Ngoan.”

Anh dỗ dành cô như dỗ dành một đứa trẻ, cho rằng cô sẽ cúi đầu nhận lỗi giống như trước kia.

Ánh sáng trong mắt Chu Mị dần biến mất, cô nhìn anh giống như nhìn một người xa lạ, đây có thật là người mà cô đã thích nhiều năm không, có thật là người mà từ thời thiếu nữ cô đã muốn ở bên cạnh không.

Trái tim cô thắt chặt, giống như bị con dao nhỏ cứa vào, dao nhỏ không được mài sắc từng chút đẽo gọt càng khiến cô đau đớn hơn.

Chu Mị vùng khỏi tay anh, theo bản năng lùi về phía sau, “Tôi không sai, tôi không việc gì phải xin lỗi, nếu muốn xin lỗi thì cũng phải là mấy người, mấy người xin lỗi tôi!”

Cô gần như hét lên.

Phó Châu bị vẻ mặt của cô làm cho kinh hãi, Chu Vận phản ứng trước một bước, cô ta che mặt khóc thút thít: “A Mị, A Mị, em, em, em…”

“Chu Mị, mau xin lỗi!” Phó Châu tức giận, dùng sức kéo cô qua, nhưng Chu Mị không đưa tay đẩy anh.

Khung cảnh bên ngoài đang hỗn loạn, cánh cửa phòng bao đóng chặt đột nhiên mở ra, hai bóng người lần lượt xuất hiện. Chu Vận bị Tống Vân dùng lực đẩy mạnh một cái, cô ta lui về phía sau ngã lên người Trương Hải, vừa muốn nói gì đó thì Tống Vân đã hung hăng trừng mắt liếc nhìn cô ta.

Chu Vận cũng là phần tử chuyên đi bắt nạt kẻ yếu nhưng sợ hãi kẻ mạnh, nên cô ta lập tức ngậm miệng, lùi xa về một khoảng cách an toàn.

Trần Thạc đi tới đẩy Phó Châu ra, Tống Vân bước đến đỡ Chu Mị, trong nháy mắt, hai tay Chu Mị đã hoàn toàn tự do, giọng nói lạnh lùng của Trần Thạc vang lên: “Anh Phó, đủ rồi.”

Phó Châu loạng choạng hai bước, sau đó đứng vững, nhìn chằm chằm vào Trần Thạc, bốn mắt nhìn nhau, hai người đều âm thầm đánh giá đối phương.

------------------------------------------------