Chương 12

Edit: Pít

“Chị Mị, chúng ta đến rồi.” Tiểu Phương đỗ xe xong, cô ấy đẩy cửa ra trước rồi mở cửa xe cho Chu Mị.

Chu Mị xuống xe, Triệu Thừa đi qua đón cô, nhìn vẻ mặt mệt mỏi của cô, hỏi: “Tối qua ngủ không ngon sao?”

Cả đêm cô đều nằm mơ nên thật sự ngủ không ngon giấc, Chu Mị nói: “Em vẫn ổn.”

Triệu Thừa: “Có muốn trang điểm lại một chút không?”

Chu Mị: “Được.”

Hai người vừa nói chuyện vừa đi về phía trước, Triệu Thừa dặn dò cô một số điều cần chú ý, “Đừng lo lắng, cứ để thuận theo tự nhiên sẽ tốt thôi.”

Chu Mị không thể nào ngừng căng thẳng, nhưng cô không muốn Triệu Thừa lo lắng nên gật đầu: “Ừm, em sẽ cố gắng hết sức.”

“Cố lên.” Triệu Thừa nói.

“Cố lên.” Chu Mị nói.

Hôm nay có hàng chục người đến thử vai, mỗi người đều trang điểm ăn mặc lộng lẫy, mọi người đều tập trung ở bên trong hành lang dài, khiến cho đường đi bị chắn đầy.

Lần đầu tiên Tiểu Phương nhìn thấy cảnh tượng “rầm rộ” như này, cô ấy vô cùng ngạc nhiên: “Sao nhiều người vậy chứ.”

Chu Mị nhìn quanh, quả thực có rất nhiều người, tâm trạng vừa mới bình tĩnh của cô lại đột nhiên căng thẳng, sau đó, cô được đưa vào bên trong.

Trong rạp chiếu phim Liên Thành có rất nhiều trường quay, buổi thử vai của bọn họ ở một nơi, bên phía đối diện còn có một nơi thử vai khác. Lúc đầu mọi người đều im lặng, không bao lâu sau, phía trước truyền đến tiếng xôn xao, chẳng biết người nào lên tiếng nói, “Kia là Phó Châu đúng không.”

“Đúng thật là Phó Châu.”

“Tránh ra.”

“Trời ơi, cuối cùng tôi cũng được tận mắt nhìn thấy nam thần rồi.”

“Anh ơi, em ở đây.”

Trong số những người đến thử vai có rất nhiều người hâm mộ Phó Châu, họ đều vẫy tay hướng về phía anh, “Anh ơi, anh ơi, nhìn em đi, anh ơi, nhìn em đi.”

Hôm nay Phó Châu mặc một chiếc hoodie màu trắng có mũ, phối với quần âu cùng màu, đôi chân dài thẳng tắp đến độ khó tin, tạo cho anh vẻ ngoài trẻ trung.

Nước da của anh rất trắng, cổ áo mở rộng, để lộ ra xương quai xanh tinh xảo, khi phụ nữ để lộ xương quai xanh trông rất quyến rũ, không ngờ đàn ông cũng như vậy.

Khi Phó Châu quay đầu lại, cổ áo của anh theo sự chuyển động của cơ thể mà bị kéo sang một bên, vị trí xương quai xanh càng lộ ra nhiều hơn.

Tiếng hét lớn đến mức khiến người khác ù tai, anh thường xuyên gặp phải những tình huống như này nên ứng phó rất tốt, anh cong môi chào hỏi, “Chào mọi người.”

Phó Châu trước nay nổi tiếng yêu thương fan, hơn nữa anh còn rất hào phóng, sau khi chào hỏi xong anh liền nói với Trương Hải bên cạnh: “Trời nóng quá, cậu chuẩn bị cho mọi người chút đồ uống lạnh đi.”

Trương Hải ngoắc ngoắc ngón tay, kêu người đi mua.

Đám đông càng trở nên phấn khích, nếu không có nhân viên bảo an ngăn cản, đoán chừng bọn họ đã nhào lên.

Chu Mị hòa mình vào đám đông nhìn dáng vẻ xa lạ của anh, ánh mắt bình tĩnh khiến người khác không nhìn ra được cảm xúc, chẳng trách có một bộ phận fan hâm mộ viết thư tỏ tình với anh, anh như vậy, quả thực rất quyến rũ.

Trong khi mọi người đang vội vã chào đón Phó Châu, lực chú ý của Chu Mị lại đặt lên đoàn người phía sau anh, ngoại trừ trợ lý Trương Hải, còn có một bóng dáng mà cô vô cùng quen thuộc.

Dù cô ta đội mũ lưỡi trai, đeo kính râm và khẩu trang, nhưng cô chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra ngay.

Đó là Chu Vận.

Chu Mị nhìn Phó Châu rồi lại nhìn Chu Vận, cô lập tức hiểu ra, anh đây là đưa Chu Vận đến thử vai.

Được ảnh đế tự mình đích thân đưa đi thử vai, biểu hiện quan hệ của bọn họ thân thiết cỡ nào, Chu Mị không biết mình thương tâm hay mất mát, ánh sáng trong mắt cô biến mất trong bàng hoàng.

Cô ngây người nhìn, cho đến khi có người vô tình dẫm lên chân mới khiến cô hồi phục tinh thần, ngón chân Chu Mị đau đớn, cô cúi đầu xuống xem.

Phó Châu đang đi chợt cảm giác như có ánh mắt nhìn mình chăm chú, bước chân anh vô thức dừng lại, tầm mắt liếc sang một bên.

Tiếng la hét càng lúc càng vang dội.

Trương Hải nghiêng mắt hỏi, “Sao vậy anh Châu.”

Phó Châu lấy lại tinh thần: “Không có gì.”

Nói rồi anh tiếp tục đi về phía trước, vừa đi vừa hỏi: “Vợ tôi ở đâu?”

Trương Hải: “Hình như là đi ra ngoài rồi.”

“Đi đâu?”

“Chắc là đi liên hoan với bạn bè.”

Bạn bè của Chu Mị gồm ai, Phó Châu hoàn toàn không biết, trước nay anh không hỏi đến, không phải vì yên tâm mà vì anh không buồn để ý.

“Anh Châu, có cần em đi tra không?”

“Không cần.” Phó Châu cảm thấy, phụ nữ không thể tùy tiện nuông chiều, bằng không chuyện sáng nay sẽ tiếp tục xảy ra, anh phải ít quan tâm đến cô hơn một chút mới tốt.

Để cô biết rõ, không được cậy sủng mà kiêu.

Phó Châu vừa rẽ vào góc ngoặc, Chu Mị ngẩng đầu lên, người bên cạnh xin lỗi cô, “Xin lỗi cô, tôi không cố ý.”

Chu Mị lắc đầu: “Tôi không sao.”

Người quản lý nghe thấy tiếng ồn ào liền từ trong phòng bước ra, “Mấy người ồn ào cái gì, biết đây là đâu không, đây là chỗ để các cô cậu thử vai chứ không phải cái chợ.”

Hành lang chợt im lặng, không một tiếng động.

Lúc 9 giờ 30, buổi thử vai chính thức bắt đầu, từng người đi vào đều mang vẻ mặt đưa đám bước ra, trong đó còn có một cô gái nhỏ trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Quách Tán ở trong giới vốn nổi tiếng là người “nghiêm khắc táo bạo”, Chu Mị thấy vậy lòng bàn tay của cô càng đổ đầy mồ hôi, Tiểu Phương an ủi, “Chị Mị, chị nhất định có thể làm được mà.”

Chu Mị mỉm cười xem như đáp lại, cô âm thầm động viên mình, dù thế nào đi chăng nữa cũng phải thành công.

Không lâu sau, có người đến gọi cô, “Chu Mị.”

Chu Mị đưa điện thoại cho Tiểu Phương, đi theo người nọ vào phòng, camera đặt ngay trước mặt cô, bên cạnh trang bị lượng lớn đèn led, khi ánh sáng chói lóa dừng ngay trước mắt, cô theo bản năng chớp nhẹ.

Nhưng chỉ trong chốc lát sau, cô đã trở về trạng thái như bình thường.

Phân đoạn thử vai của cô nằm ở tình tiết cao trào, thủy yêu trước tiên là bị bạn bè xa lánh, sau đó bị người đàn ông mình yêu gϊếŧ chết, cô ấy đau đớn đến mức tuyệt vọng, tức giận quẫn trí nhảy xuống phàm trần.

Trời và đất, chỉ cách nhau một cánh cửa, nhưng thuộc về hai thế giới hoàn toàn khác biệt. Cô muốn mang sự khổ sở, thương tâm, phẫn nộ của thủy yêu bày ra hết thảy.

Trước khi vào đây, cô đã thay một bộ trang phục biểu diễn được may bằng vải lụa trắng, đây là cô bảo Tiểu Phương chuẩn bị. Nếu nói màu tím diễm lệ, thì trang phục màu trắng lại mang nét thánh khiết, biểu trưng cho trái tim trong sáng lương thiện của thủy yêu.

Cô đã tập múa nhiều năm nên có cảm giác rất tốt với sân khấu, khi đứng trước ống kính, cô ngay lập tức rơi vào trạng thái không có máy quay, xung quanh không nhìn thấy người nào.

Cô bước vào một thế giới hỗn loạn, nhìn những người giúp đỡ cô lần lượt ngã xuống, chỉ còn lại những người bạn cũ. Họ giơ kiếm về phía cô muốn lấy đi mạng sống của cô, người đàn ông mà cô yêu nhất đứng bên ngoài đám người, hờ hững nhìn tất cả những chuyện này, trong mắt không chứa lấy một chút tình cảm dịu dàng.

Trong lúc ngơ ngác, khuôn mặt của người đàn ông được thay thế bằng khuôn mặt của Phó Châu, anh nhếch môi lạnh lùng nói với cô: “Tất cả chuyện này đều do cô gieo gió gặt bão.”

Anh nói: “Trước nay tôi chưa bao giờ thích cô.”

Anh nói: “Thần tiên và yêu quái sao có thể ở bên nhau?”

Cảm xúc của Chu Mị lên đến đỉnh điểm, hai mắt cô dần dần ửng đỏ, đầu tiên là vành mắt tiếp sau đó là đáy mắt, đôi con ngươi hằn ra tơ máu, trên mặt tràn ra xúc cảm bi thương.

Lúc đầu Quách Tán ngồi sau máy quay, nhưng lát sau ông ấy đứng lên, nói gì đó với người trợ lý đạo diễn ở bên cạnh, rồi cả hai cùng nhau gật đầu.

Nước mắt của Chu Mị đọng lại trên khóe mắt, nhưng trước sau chưa từng rơi xuống, cô cố chấp nhìn cảnh tượng trước mắt, nghẹn ngào để mọi người cảm nhận được ý nghĩa của việc đắm chìm trong tuyệt vọng...

Đoạn thử vai này kéo dài mười lăm phút, sau khi kết thúc, mọi người vẫn còn đắm chìm trong đó, Triệu Thừa đưa mắt ra hiệu cho Chu Mị, cô cúi đầu nói: “Cảm ơn.”

Cô đẩy cửa bước ra ngoài, Tiểu Phương bước đến đón cô, lo lắng hỏi: “Chị Mị, thế nào?”

Chu Mị cảm thấy không có vấn đề gì, việc nên làm cô đã làm xong rồi, cô cầm lấy điện thoại mà Tiểu Phương đưa cho, nhẹ giọng nói: “Không tệ lắm.”

Tiểu Phương không chỉ là trợ lý của Chu Mị mà còn là fan của cô, nếu chị ấy đã nói không tệ thì chắc là không thành vấn đề.

“Chị, chị có muốn thay quần áo rồi mới ra xe không?” Tiểu Phương hỏi.

“Không cần.” Chu Mị vén váy lên nói: “Chúng ta ra xe trước đi.”

Vừa rồi nhập tâm quá, sau lưng cô ướt đẫm mồ hôi, giờ cô cần phải hạ nhiệt và bình tĩnh lại, Triệu Thừa không để cô đợi lâu, nhanh chóng thông báo tin vui.

“Đạo diễn Quách rất hài lòng với em, em được chọn đóng vai thủy yêu.”

Lúc này, dây thần kinh căng thẳng của Chu Mị mới thả lỏng, cô hít vào một hơi, “Cuối cùng đã không phụ sự kỳ vọng của mọi người.”

Cô chính là như vậy, có chuyện gì cũng suy nghĩ cho người khác trước tiên, Tống Vân đã từng nói tính cách này của cô không tốt, rất dễ bị ức hϊếp.

Triệu Thừa cười nói: “Em chưa từng làm bọn anh thất vọng, nhớ rõ, đừng tạo cho mình áp lực quá lớn.”

Anh là một người đại diện tốt, so với bất cứ người nào đều tốt hơn, Chu Mị cảm kích nói: “Cảm ơn anh Thừa.”

Triệu Thừa xua tay, “Đây đều do em vất vả có được, không cần cảm ơn bất kỳ ai.”

“Em vẫn muốn cảm ơn, nếu không phải có anh và Tống Vân ——” Khi Chu Mị đang nói chuyện, ở phía trước có vài bóng người bước ra, trong đó có một người là Phó Châu và một người khác là Chu Vận, hai người bọn họ thực sự dựa rất gần, không biết đang nói chuyện gì.

Triệu Thừa cảm thấy cô có gì đó hơi khác thường, anh quay đầu nhìn, đôi mắt dần nheo lại, tiếng chửi tục thiếu chút nữa đã thốt ra.

Dù sao Tiểu Phương cũng còn trẻ, cô ấy không khỏi tò mò, “Chị Mị, là anh Châu.”

Chu Mị nhìn thấy, nụ cười trên mặt dần hạ xuống, ánh sáng trong mắt nhanh chóng vụt tắt, cô rũ mắt xuống, tựa lưng vào ghế, nhẹ “Ừm” một tiếng.

“Nhưng tại sao chị Chu Vận cũng ở đây?” Tiểu Phương cũng biết một chút về hoàn cảnh gia đình của Chu Mị, biết cô còn có một người chị gái song sinh.

Chu Mị cúi đầu nghịch điện thoại không trả lời Tiểu Phương, Triệu Thừa ho nhẹ một tiếng nói: “Được rồi, chúng ta đi ăn trưa trước, ăn tối xong nghỉ ngơi một lát, 3 giờ chúng ta còn phải đi đến đài truyền hình kiểm tra kỹ năng vũ đạo.”

Tài xế khởi động xe, Chu Mị nắm chặt điện thoại, liếc mắt nhìn ra ngoài, cách đó vài bước, dưới ánh mặt trời, người đàn ông tự mình mở cửa xe ra, che chắn cẩn thận để Chu Vận ngồi vào.

Anh đối với Chu Vận, đúng là rất dụng tâm.

-

Sau khi ăn xong, lúc cô đang nghỉ ngơi ở trên xe thì chuông điện thoại chợt vang lên, Chu Mị không trả lời mà cúp máy, một lát sau, chuông điện thoại lại vang lên nhưng Chu Mị vẫn không nhận.

Chuông điện thoại ngừng reo, wechat cô bắt đầu nhận tin.

Phó Châu: [ Em đang làm gì vậy? Sao không nghe điện thoại? ]

Đây là lần đầu tiên Phó Châu gõ nhiều chữ như vậy, cô có thể tưởng tượng khi anh gõ những chữ này sẽ thiếu kiên nhẫn đến mức nào, khẳng định là nhíu mày, mím môi, ánh mắt sắc bén.

Trước đây chỉ cần anh gửi tin thì Chu Mị sẽ lập tức trả lời, nhưng hôm nay cô không muốn.

Phó Châu không chờ cô đáp lại đã gửi tiếp hai tin nhắn.

[ Em lại giận dỗi anh? ]

[ Chu Mị, rốt cuộc em muốn giằng co đến chừng nào đây? ]

--------------------------------------------------