Chương 11

Edit: Pít

Ở khoảng cách gần, hơi thở nóng rực của anh phả vào mặt cô, Chu Mị vô thức lùi lại, sực nhớ ra phía sau là cầu thang, dưới tình thế cấp bách cô nhanh chóng nắm lấy cánh tay Phó Châu, một tay anh chế trụ eo cô, ôm cô vào lòng.

Sự việc xảy ra quá mức đột ngột, khi Chu Mị kịp phản ứng, cô đã lao vào lòng Phó Châu, mặt áp vào ngực anh, tiếng cười của anh vang lên trên đỉnh đầu cô.

“Em định ôm bao lâu nữa, hả?”

Ngoại trừ lúc làm chuyện đó, Chu Mị và anh hiếm khi có cơ hội ôm nhau. Lúc đầu, cô cũng nghĩ rằng vì anh ngượng ngùng giống cô, nhưng sau đó cô mới nhận ra, là do anh không muốn.

Nhận ra điều này khiến cô đau buồn rất lâu, trong khoảng thời gian đó, cô nhiều lần kéo Tống Vân đi uống rượu. Có lần uống say quá mà cô đã đứt quãng nói ra chuyện này, cô vừa nói vừa khóc: “Tại sao anh ấy lại đối xử với mình như vậy? Mình thích anh ấy nhiều thế kia mà. Anh ấy đúng là đồ xấu xa.”

Đêm đó, Tống Vân cùng cô mắng mỏ anh rất lâu, cô ấy còn tuyên bố sẽ giới thiệu cho cô một tiểu thịt tươi, khiến cho Phó Châu tức chết luôn.

Cô bị men say làm cho mơ màng, đôi mắt phiếm hồng, “Anh ấy sẽ không tức giận đâu.”

Sự thật, đúng là anh không hề tức giận, bởi vì ngay ngày hôm sau anh đã bay đến thành phố C đóng phim, quay chụp suốt bốn tháng trời. Trong lúc đó anh chỉ gọi cho cô một cuộc điện thoại, còn là bà Phó bảo anh gọi.

Chu Mị hoàn hồn, buông tay ra, rời khỏi vòng tay của Phó Châu, “Xin lỗi.” Cô vốn không muốn ôm anh.

Phó Châu nhìn cô cố tình tránh xa anh, hai đầu lông mày như sắp dính lại với nhau, “Anh nên gửi lịch trình cho em ở đâu? Email hay wechat?”

“Không cần.” Chu Mị đón lấy tầm mắt anh, lạnh nhạt nói: “Không cần.”

Chuông điện thoại vang lên, Tiểu Phương hỏi cô khi nào có thể xuống, Chu Mị đáp: “Chị xuống ngay.” Cô cúp điện thoại, vừa đi được hai bước thì cánh tay đã bị anh nắm lấy.

Một tay Phó Châu đút vào túi quần, một tay nắm chặt lấy tay cô, sắc mặt tối sầm: “Em cố tình làm lơ anh?”

Ý nghĩ này khiến anh rất khó chịu, anh chưa bao giờ cảm thấy khó chịu như vậy. Trước kia cô không như thế này, khi cô nhìn anh luôn trưng ra khuôn mặt tươi cười chào đón, mặc kệ anh nói gì, cô cũng sẽ tươi cười đáp lại.

“Em không có.” Chu Mị giải thích, “Em thực sự đang rất vội.”

Phó Châu hiển nhiên không tin lời cô nói, anh kéo tay cô không chịu buông ra, mi mắt rũ xuống, giọng nói như bị đông cứng trong hầm băng, “Xem ra chúng ta phải nói chuyện một chút.”

“Anh muốn nói chuyện gì?”

“Nói về thái độ của em.”

“Thái độ của em làm sao?”

“Em phớt lờ anh.”

Nếu không thể rời đi, Chu Mị căn bản cũng không vội rời đi, cô dựa người vào lan can cầu thang, hếch cằm nhìn anh: “Tối qua anh nói thay đổi thời gian về nhà là 9 giờ rưỡi, chậm nhất là 10 giờ phải trở về, em dựa theo thỏa thuận ước tính thời gian tranh thủ về nhà, còn anh thì sao? Anh đã đi đâu?”

“Anh đã nói rồi, anh có việc phải làm.”

“Vậy ý của anh chính là, chỉ cần có việc thì không cần phải tuân thủ hứa hẹn, đúng không?”

“...” Phó Châu bị cô nói đến á khẩu, dừng lại mấy giây, anh thấp giọng mắng: “Chu Mị, đừng quá đáng.”

“Quá đáng? Em quá đáng?” Chu Mị hất tay anh ra, trong mắt hiện lên một mảnh bi thương, “Phó Châu, trong hai chúng ta rốt cuộc là ai quá đáng?”

Hai tay Phó Châu rơi vào khoảng không, tâm trạng so với trước đó còn khó chịu hơn, đôi con ngươi đen nhánh tràn ngập sự tức giận, lạnh lùng nói: “A Vận luôn nói anh quá nuông chiều em, nói em sẽ bị chiều hư. Trước đó anh không cảm thấy, bây giờ xem ra, cô ấy nói không sai, chính là do anh quá nuông chiều em.”

A Vận, A Vận, A Vận, cả người Chu Mị giống như bị xối một thau nước lạnh, tay chân cô lạnh buốt, trái tim cũng lạnh.

“Phó Châu, chúng ta nói chuyện có thể đừng nhắc đến Chu Vận được không?”

Mỗi lần nghe thấy tên Chu Vận từ trong miệng anh, cô đều cảm thấy như có thứ gì đó nghiền qua ngực cô, đau đớn đến mức hít thở không thông, hô hấp thôi cũng đau.

“Tí tách, tí tách.” Nước mắt không thể ức chế liên tục trào ra, làm nhem nhuốc lớp trang điểm cô vừa tạo.

Trông nhìn thấy mà thương, khiến cho người ta đau lòng xót xa.

Nhưng trong số những người đau lòng ấy không bao gồm Phó Châu, dường như anh đã dồn hết mọi sự kiên nhẫn của mình cho Chu Vận, khi nhìn thấy Chu Mị khóc đột nhiên anh cảm thấy khó chịu, sự khó chịu lan tràn ra tận đáy lòng.

Một giây cũng không muốn ở lại, khi đi ngang qua cô, anh nói: “Em muốn sao cũng được.”

Anh xoa cánh tay Chu Mị rồi rời đi.

Chu Mị nhìn bóng dáng đang dần đi xa, đột nhiên cô không biết mình kiên trì bao nhiêu năm rốt cuộc có ý nghĩa gì, anh đối với cô…

Đến một chút rung động cũng không có sao?

Người giúp việc thấy Phó Châu đi xuống, mỉm cười nói: “Ông chủ, đồ ăn đã chuẩn bị xong.”

Phó Châu lạnh lùng nói: “Tôi không ăn.”

Anh đẩy cửa đi ra ngoài, cửa bị đẩy rầm một tiếng, người giúp việc ngẩng đầu, ánh mắt dừng trên người Chu Mị.

Sắc mặt Chu Mị tái nhợt, giống như bị đông cứng, một lúc sau cô mới phản ứng lại, đưa tay lau nước mắt trên mặt, đỡ tay vịn cầu thang chậm rãi bước xuống.

Người giúp việc: “Bà chủ, bữa sáng…”

Chu Mị: “Tôi còn việc phải làm nên không ăn đâu.”

Người giúp việc nhìn sắc mặt trắng bệch của Chu Mị, không hiểu ông chủ rốt cuộc bị gì thế này, bà chủ lớn lên dáng dấp xinh đẹp, tính tình cũng rất tốt, sao không chịu đối xử với cô ấy tốt hơn?

Chu Mị không nhìn vẻ mặt của người giúp việc, cô không thích bị người khác thương hại, khi cô vừa bước ra cửa suýt nữa trượt chân ngã, Tiểu Phương nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cô, “Chị Mị, đi chậm thôi.”

Chu Mị ổn định cơ thể, cùng cô ấy bước xuống bậc thang. Ở trên xe, một tay Chu Mị chống cằm, nghiêng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói: “Chuyện hôm nay em đừng để Triệu Thừa biết.”

Tiểu Phương là người mà Triệu Thừa tìm, nghe nói hai người còn có quan hệ họ hàng với nhau, Chu Mị biết, tất cả chuyện lớn nhỏ của cô Tiểu Phương đều nói cho Triệu Thừa, ngày thường thì không có gì, nhưng hôm nay cô và Phó Châu cãi nhau, cô không muốn để Triệu Thừa biết.

Bởi vì Triệu Thừa biết thì Tống Vân chắc chắn sẽ biết, Tống Vân không để cô chịu ấm ức, nhất định sẽ đi tìm Phó Châu tính sổ.

“Được rồi, em sẽ không nói.” Tiểu Phương mím môi, “Nhưng chị Mị, anh Châu anh ấy…” Sao lại đối xử với chị như vậy?

Chu Mị ngắt lời Tiểu Phương, “Chị không muốn nhắc tới anh ấy.”

Tiểu Phương ngậm miệng, ra sức gật đầu, trong xe quá yên tĩnh, cô ấy tùy tiện bắt một bản nhạc.

Giọng hát êm tai của ca sĩ nhàn nhã cất lên: “Con người nên học cách yêu thương bản thân nhiều hơn, học cách tự bảo vệ mình. Tình yêu không phải là tất cả trong cuộc sống, khi tình yêu đến, chúng ta sẽ đón nhận, khi tình yêu đi rồi, chúng ta cứ bình thản buông tay,...”

“Bạn phải cố gắng dũng cảm, đừng nghĩ mình không làm được, phải tin vào chính bản thân mình, tin mình có thể làm được. Đừng tự tạo cho mình quá nhiều trói buộc, đừng níu giữ quá khứ không buông, mà hãy buông tay để nó bay đi…”

Khóe mắt Chu Mị lại ẩm ướt, cô khịt mũi, ngước mắt nhìn về nơi xa. Bên đường đối diện có một quảng trường, đài phun nước luân phiên đẩy các cột nước lên cao. Gần chỗ đài phun nước có một đôi tình nhân trẻ tuổi đang đùa giỡn, cô gái chạy phía trước, chàng trai chạy phía sau.

Sau khi đuổi kịp cô gái, chàng trai ôm chặt cô gái vào lòng rồi nói thầm gì đó vào tai cô, khiến cô gái nhỏ ngượng ngùng đánh nhẹ vào vai cậu, cô gái vừa vờ như bỏ chạy thì chàng trai đã bế ngang cô gái lên.

Cô gái quàng tay qua cổ chàng trai, ngửa đầu ra sau cười rộ.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Chu Mị nhớ lại cảnh mà nhiều năm trước khi cô và Phó Châu đi dạo trong công viên. Lúc ấy cả đoạn đường cô đều rất dè dặt, cúi đầu xuống thấp, ngón tay bồn chồn xoắn lại, không dám nhìn ai. Cô đang bước đi trong vô thức, bỗng nhiên cánh tay bị người ta kéo lại, giọng nói đùa cợt của anh vang lên trên đỉnh đầu cô: “Còn đi nữa em sẽ rơi xuống sông đó.”

Chu Mị ngước mắt lên, thấy mình đã đứng bên mép bờ sông, nếu tiến thêm một bước nữa sẽ lập tức ngã xuống. Cô sợ hãi lùi về phía sau, lưng đâm phải người anh, chỗ hai người tiếp xúc truyền đến cảm giác nóng rực.

Nhịp tim của Chu Mị bất giác đập nhanh, sau cú va chạm ấy, cô tưởng rằng tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì đó, nhưng, chuyện gì cũng không xảy ra.

Cho đến khi Chu Vận kết hôn, anh uống rất say, ôm lấy mặt cô hỏi cô muốn gả cho anh không.

Cô đỏ mặt đồng ý nói, gả.

Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ đến mức khiến cô chỉ biết vui mừng mà bỏ qua điều quan trọng nhất.

-----------------------------------------------