Chương 10

Edit: Pít

Chu Mị là người biết cư xử đúng mực, mặc dù buồn thì buồn, nhưng sẽ không để mình say bí tỉ. Sau khi cảm thấy hơi say, cô cất chai rượu đi, đồng thời đem ly rượu rửa sạch sẽ, rửa mặt xong xuôi cô mới trở về phòng ngủ.

Lưu Lan tựa như hận không thể lập tức mắng cô. Chân trước Chu Mị vừa xốc chăn nằm lên giường, thì sau lưng Lưu Lan đã gọi điện thoại đến, cô vốn dĩ không muốn nhận, nhưng Lưu Lan là người cố chấp. Nếu cô không nhận điện thoại, bà ta sẽ gọi vào máy bàn, kế đó người giúp việc cũng sẽ lên thông báo cho cô, cô mím môi trả lời điện thoại.

“Đã trễ thế này rồi, mẹ còn có chuyện gì?”

“Tối nay cô có gặp chị gái đúng không?”

“Ừm?”

“Cô đã nói cái gì?”

“Không nói gì cả?”

“Không nói gì tại sao vừa về đến nhà con bé đã bắt đầu khóc.” Lưu Lan cao giọng, “Chu Mị, chị cô vất vả lắm mới trở về, cô không thể đối xử tốt với con bé được sao, đây là muốn chọc tức tôi.”

“Con đối với chị ta không tốt.” Chu Mị hỏi.

“Cô đối xử tốt thì sao nó lại khóc?” Lưu Lan không nỡ nhìn Chu Vận rơi nước mắt, điều đó giống như đâm một nhát vào trong lòng bà ta, “Cô biết chị cô đối xử với cô tốt lắm không, mua thứ gì tốt cũng nghĩ đến cô, con bé ở nước ngoài ba năm, người mà nó hỏi han nhiều nhất chính là cô, người nó quan tâm nhiều nhất cũng là cô.”

Chu Mị: “Chị ta quan tâm con hay cuộc sống hôn nhân của con?”

“Có gì khác nhau đâu.” Lưu Lan nói, “Nếu không phải quan tâm cô, con bé cần gì quan tâm đến cuộc sống hôn nhân của cô, chị cô đối với cô thật sự rất tốt. Năm đó dì cả của cô cũng chưa đối xử tốt với tôi như thế, có người chị gái tốt như Chu Vận cô nên cảm thấy may mắn.”

“Mẹ, trong mắt ba mẹ chỉ có chị ấy thôi đúng không?” Chu Mị vốn không muốn hỏi, nhưng cuối cùng cô vẫn hỏi ra.

“Cái gì mà chỉ có chị gái thôi?” Lưu Lan khiển trách, “Chúng tôi không quan tâm cô sao, không có tôi và ba cô, cô có thể bình an lớn lên.”

“Con lớn lên cùng bà nội,” Chu Mị nói, “Từ khi con bắt đầu có ký ức con đã đi theo bà, học phí và sinh hoạt phí của con cũng là bà nội cho.”

“Cô chỉ nhớ có vậy thôi!” Lưu Lan trầm giọng nói, “Bà nội cô chỉ vì nể mặt tôi và ba cô, nếu không có chúng tôi, bà ta sẽ chịu quan tâm cô.”

Những lời này Chu Mị đã nghe nhiều đến mức chán ngấy, cô chỉ muốn biết, ở trong gia đình đó, ở trong lòng ba mẹ, rốt cuộc có chỗ cho cô không.

“Mẹ, các người có yêu con không?”

“...” Lưu Lan im lặng.

“Con hiểu rồi.” Chu Mị xoa xoa ấn đường, “Đã muộn rồi, mẹ ngủ đi.”

“Tôi còn chưa nói xong, ai cho cô ngủ ——”

Chu Mị cúp điện thoại trước, xem thời gian rồi mới nằm xuống, đã 10 giờ 10 phút, vẫn không có tin tức gì của Phó Châu.

Vì cuộc gọi của Lưu Lan trước khi ngủ, mà cả đêm Chu Mị ngủ không ngon, cô mơ thấy chuyện lúc nhỏ bị ba mẹ đưa về nhà bà nội.

Bà nội Chu lớn tuổi tính tình quái dị, vẻ mặt nghiêm nghị, ánh mắt nhìn người khác lúc nào cũng lạnh lùng, cô sợ hãi trốn sau chân Lưu Lan, kéo ống quần của bà ta nhỏ giọng nói: “Mẹ ơi, con không muốn ở đây.”

Bà cụ trừng mắt nhìn cô, thiếu chút nữa cô đã khóc ra tiếng.

Lưu Lan kéo mạnh cô ra, đẩy cô đến trước mặt bà cụ, “Từ hôm nay trở đi, mày sẽ ở với bà nội.”

Cô không muốn nên ôm lấy chân Lưu Lan, khóc đến sưng cả mắt, “Mẹ ơi, đừng bỏ con, con, con hứa sẽ ngoan. Dù chị gái muốn gì con cũng sẽ cho, con xin mẹ, đừng bỏ rơi con.”

Nhưng Lưu Lan kiên quyết, kéo tay cô ra, đẩy cô vào lòng bà nội, “Mẹ, từ hôm nay trở đi đứa nhỏ này giao cho mẹ nuôi, mẹ có muốn quản nó hay không thì tùy, con chỉ mong mẹ sau này đừng quấy rầy cuộc sống của bọn con.”

Bà cụ ngước mắt nhìn người đàn ông cách đó vài bước: “Con cũng nghĩ vậy à?”

Ba Chu nuốt nước bọt nói: “Mẹ, để Mị Mị đi theo mẹ bọn con rất yên tâm.”

Bà nội Chu cười lạnh, Chu Mị càng sợ hãi, khóc không ngừng, liên tục vươn đôi tay nhỏ bé về phía trước, “Ba, mẹ, hai người đưa con đi đi, đưa con đi đi, con sẽ ngoan mà.”

Hình ảnh cuối cùng trong giấc mơ là cảnh tượng một người đàn ông và một người phụ nữ quay lưng rời đi, bóng dáng quyết tuyệt, có thể nhìn thấy bọn họ không hề có chút lưu luyến nào.

Tiếng khóc non nớt của Chu Mị vang vọng khắp nơi, ánh mặt trời buông xuống cây ngô đồng, màu lá xanh lục vô cùng chói mắt, cơn gió nhẹ thổi qua khiến lá cây xào xạc đung đưa.

Mầm sống trỗi dậy ẩn trong tiếng khóc của cô.

Chu Mị từ trong giấc mơ tỉnh dậy, khoé mắt ươn ướt, mỗi lần cô mơ thấy cảnh chia ly khi còn nhỏ cô đều rơi lệ, cảm thấy thương cảm cho sự bất lực của mình năm đó.

Thời tiết bên ngoài rất tốt, cô đặt tay lên trán, sau khi điều chỉnh tâm trạng, cô xốc chăn ra khỏi giường, xỏ dép lê vào rồi đi thẳng vào phòng tắm.

Mắt có hơi sưng nên cô rửa mặt sạch, sau đó tiến hành các bước chăm sóc da, đặc biệt là vùng mắt, nơi cô dán mặt nạ.

Khi Tiểu Phương xách túi đi vào, Chu Mị đang trang điểm, Tiểu Phương thuận miệng hỏi, “Chị Mị, chị ở nhà một mình à, anh Châu đâu?”

Tay cầm bút kẻ lông mày của Chu Mị hơi khựng lại, mi mắt rũ xuống rồi nâng lên, bình tĩnh nói: “Ra ngoài rồi.”

“Sớm như vậy sao.” Tiểu Phương thản nhiên nói.

Không phải sớm, mà bởi vì cả đêm hôm qua không về, Chu Mị không thích nói chuyện riêng tư của mình, nên đổi chủ đề hỏi: “Mọi việc chị yêu cầu em đã chuẩn bị xong chưa?”

Tiểu Phương đi vào phòng ngủ, lấy váy và phụ kiện từ trong túi ra, “Dạ, đủ hết rồi.”

Chu Mị thông qua gương thoáng nhìn, “Em cứ để đó đi, đợi chị trang điểm xong thì thay.”

Tiểu Phương: “Chị Mị, chị ăn sáng chưa?”

Từ sau khi Chu Mị tỉnh dậy vẫn luôn bận rộn, không rảnh ăn, “Chị chưa ăn.”

“Vừa đúng lúc, em có mang bữa sáng đến cho chị, chị ăn trước một chút đi.” Tiểu Phương chỉ vào hộp cơm trên bàn trà, “Anh Thừa bảo chị nhất định phải ăn sáng.”

Chu Mị gật đầu nhẹ: “Được rồi, lát nữa chị sẽ ăn.”

Khi Chu Mị đang ăn sáng, dưới lầu truyền đến tiếng bước chân, Tiểu Phương tưởng là người giúp việc nên đặt điện thoại xuống đi ra mở cửa, nhưng không ngờ lại là Phó Châu, cô ấy vô cùng kinh ngạc, “Anh Châu.”

Trong lòng cô ấy không ngừng lẩm bẩm, chẳng phải chị Mị nói anh Châu đi ra ngoài rồi? Sao bây giờ lại trở về?

Tiểu Phương khá thông minh, sau khi chào hỏi xong, cô ấy nhanh chóng chỉ tay ra bên ngoài, “Chị Mị, em để quên đồ trong xe, em đi lấy nhé.”

Chu Mị biết Tiểu Phương vì sao muốn rời đi, nhẹ giọng nói: “Đi đi.”

Cửa đóng lại, Phó Châu mang vẻ mặt mệt mỏi bước vào, đầu tiên là cởϊ áσ khoác, sau đó cầm theo quần áo đi vào phòng tắm. Người đàn ông tắm rất nhanh, nửa giờ sau đã ra khỏi phòng tắm, lúc này Chu Mị đã mặc quần áo chỉnh tề.

Phó Châu cầm khăn tắm vừa lau tóc vừa đi vào phòng ngủ, anh ngước mắt lên, nhìn thấy Chu Mị mặc váy tím liền dừng động tác.

Tối hôm qua cô mặc váy đỏ đã khiến anh rất kinh diễm, không ngờ màu tím cô cũng có thể làm chủ tốt như vậy. Dáng người yểu điệu duyên dáng, làn da mịn màng trắng nõn, màu tím so với màu đỏ càng làm cô trở nên bắt mắt hơn.

Phó Châu chậm rãi hạ tay xuống, vuốt mái tóc ướt lên trán, đuôi lông mày hơi nhướng lên, trong mắt ẩn chứa nhiều tia xúc cảm mập mờ.

Anh nhìn thẳng vào người phụ nữ trước mặt, biểu cảm trong mắt dần dần thay đổi, đó là biểu cảm của thợ săn khi đối xử với con mồi.

Anh muốn…

Cởi váy cô ra, đè cô xuống, hung hăng khi dễ cô.

Chu Mị rất quen thuộc với mỗi một biểu cảm của Phó Châu, cô lấy tay che trước người, cau mày nói: “Không được, hôm nay em có việc phải làm.”

Phó Châu là con cưng trong ngành giải trí, sau khi xuất đạo đã lập tức nổi tiếng, duy trì như vậy trong nhiều năm, những người khác còn có giai đoạn sa sút ngã khỏi tầng mây. Nhưng anh thì hoàn toàn không, những bộ phim truyền hình mà anh tham gia đều rất hot và thu hút rất nhiều người xem.

Giá trị thương mại luôn nằm trong top đầu của giới giải trí, các sản phẩm mà anh làm đại diện bán rất chạy. Khi đang ở đỉnh cao sự nghiệp, anh thành lập công ty truyền thông Châu Hành, trở thành ông chủ lớn phía sau.

Một người như thế, quen được người khác khen ngợi, khiến anh tự cho mình là trung tâm, không thể chấp nhận được bất kỳ một ý kiến phản bác nào.

Anh ném chiếc khăn lên ghế, ôm lấy eo Chu Mị, dùng sức nâng cô lên, ôm cô ngồi lên bàn trang điểm. Các loại chai lọ trên bàn trang điểm rơi xuống đầy đất, anh ngửa đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn cô, “Nhưng anh muốn.”

Anh muốn, cô phải phối hợp.

Chu Mị ngả người ra sau, chống tay lên mặt bàn, lông mi dài run run, giọng nói mang theo ý cầu xin, “Em thật sự có việc.”

Phó Châu vòng tay ôm lấy cô, ép sát người lại gần, mắt phượng ngả ngớn, “Đổi cách khác cũng không được.”

Chu Mị đối diện với tầm mắt anh, biết anh có ý gì, mặt cô không khỏi nóng lên, thời gian gấp gáp, cuối cùng cô đành phải thỏa hiệp, cắn cắn môi, “... Được.”

Âm thanh sột soạt đứt quãng vang lên hồi lâu, sau khi mọi chuyện trở lại bình thường, Chu Mị xoa xoa tay, liếc mắt nhìn đống hỗn độn trên mặt đất, vành tai cô phiếm hồng một mảng.

Vừa định đi xuống cầu thang thì phía sau vang lên tiếng bước chân, tiếp đó là giọng nói trong trẻo của người đàn ông: “Tối qua anh không trở về vì có chuyện phải làm.”

Chu Mị dừng bước, quay đầu nhìn anh: “Chuyện gì?”

Phó Châu dựa vào khung cửa, mũi chân gõ nhẹ, “Chuyện công việc.”

Chu Mị không nói gì.

Phó Châu bổ sung: “Lát nữa anh sẽ bảo Trương Hải gửi cho em lịch trình của anh, như vậy hẳn là em có thể yên tâm.”

Giọng điệu mang vẻ bố thí khiến người nghe cảm thấy khó chịu, Chu Mị còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, không có ý định dây dưa với anh.

Nhưng đàn ông chính là như vậy, nếu bạn để ý, anh ta sẽ cảm thấy bạn phiền, còn nếu bạn không quan tâm, anh ta lại cảm thấy bạn không coi trọng anh ta.

Thấy cô im lặng, Phó Châu sải bước đến gần, từ trên cao nhìn xuống cô.

“Như thế nào? Không tin anh, hử?”

----------------------------------------------