Chương 16: Tức giận

Ngày hôm qua bởi vì Thịnh Nam Huyền ngất xỉu, Tôn đạo diễn thấy thế cậu quay cảnh hai nhân vật chính gặp lại nhau, hôm nay Thịnh Nam Huyền xem lại vẫn có cảm giác thiếu thiếu, vì thế cùng Lâm Hiên, Cố Nghiêu bàn bạc tí nưac để quay bổ sung một số chỗ. Lâm Hiên tự nhiên không có vấn đề, Cố Nghiêu cũng dễ nói chuyện, tuy rằng lạnh lùng nhưng lại dễ tính, trong đoàn mối quan hệ cũng rất tốt.Thịnh Nam Huyền diễn giải cho hai người họ: " Tần Ngôn- Cố Nghiêu đóng sau chín năm nằm vùng, cuối cũng cũng vinh quang trở về mà lúc này Giang Bách - Lâm Hiên đóng đang là đội trưởng đội điều tra, Tần Ngôn trở về nhận lệnh từ cục trưởng, hai người xa cách chín năm ở cục cảnh sát một lần nữa gặp mặt. Giang Bách cảm xúc là kích động, người thương không một lời đi xa chín năm, chính hắn cũng đoán được đi làm gì nhưng vẫn tràn đầy lửa giận, cho nên Lâm Hiên cậu một cái tát này đánh mạnh vào, vừa mới vẫn còn đánh nhẹ."

Lâm Hiên gật gật đầu, nhìn Cố Nghiêu nói: "Đã biết, tí nữa tôi sẽ không thủ hạ lưu tình đâu."

"Không việc gì, cứ việc làm." Cố Nghiêu nói.

Hai người bắt đầu chuẩn bị cảm xúc, chờ Thịnh Nam Huyền hô bắt đầu cả hai lập tức tiến vào trạng thái, so với lần trước khá hơn nhiều, Thịnh nam Huyền nhìn chằm chằm màn hình máy quay, chờ Lâm Hiên cho Cố Nghiêu một cái tát, hai người nói xong thoại, Thịnh Nam Huyền mới hô cắt.

"Rất tốt, cảm xúc của hai người rất ổn, qua." Thịnh Nam Huyền cầm lấy túi nước đá đưa cho Cố Nghiêu: "Mau chườm đi, Lâm Hiên đánh mạnh đó, mặt cũng đỏ lên rồi."

Cố Nghiêu nói cảm ơn, nhận lấy túi chườm mặt.

Lâm Hiên chu mỏ nói: "không phải cậu bảo tôi dùng sức sao?"

"Ukm, hai người diễn rất tốt." Thịnh Nam Huyền nhìn đồng hồ: "Đã 9 giờ rồi, các diễn viên khác đều về rồi, nếu không tôi mời hai cậu ăn cơm."

"Ok! Tôi muốn ăn nướng BBQ." Lâm Hiên khoác tay Thịnh Nam Huyền đi ra ngoài, kết quả đυ.ng phải Kỳ Tế đang đi tới.

Kỳ Tế cười nói: "Vợ ơi, anh tới đón em về nhà."

"Tra nam, anh tới đây làm gì? " Lâm Hiên gắt gao cầm lấy tay Thịnh Nam Huyền không buông, trừng mắt nhìn Kỳ Tế: "Đừng quấn lấy Thịnh ca nữa, để cho anh ấy sống yên ổn đi, hai người dù gì cũng đã ly hôn, còn một ngày chạy tới đoàn phim những hai lần, có thích hợp không? Rất thu hút sự chú ý a, cũng không sợ bị paparazzi chụp lén, làm Thịnh ca lên hot searcg rất phiền toái."

"Có cậu phiền, miệng nói không ngừng." Kỳ Tế hất tay Lâm Hiên ra, chen vào giữa hai người nói: "AO có sự khác biệt biết không? Đừng động một tí lại lôi lôi kéo kéo, bị chụp lại không tốt."

Lâm Hiên chạy tới bên Thịnh Nam Huyền không sợ chết lại lần nữa khoác tay Thịnh Nam Huyền nói: "Liên quan gì tới anh, tôi với Thịnh ca là bạn tốt, bị chụp lại cũng chẳng sao."

"Ha, cậu còn dám." Kỳ Tế duỗi tay muốn hắt tay Lâm Hiên ra bị Thịnh Nam Huyền ngăn lại, nói: "Hai người đừng có gặp nhau lại như chó với mèo nữa được không?"

Lâm Hiên là bạn Thịnh Nam Huyền theo bản năng đem mọi sai lầm đổ lên đầu Kỳ Tế, hơn nữa hôm qua lúc Thịnh Nam Huyền ngất xỉu là bị Kỳ Tế chọc giận, Lâm Hiên càng nhìn Kỳ Tế không vừa mắt, lúc này cố ý thân mật với Thịnh Nam Huyền là để cho Kỳ Tế khó chịu.

"Nghe vợ, anh không chấp cậu ta." Kỳ Tế cụp mi nhìn Thịnh Nam Huyền: "Chúng ta đi ăn cơm được không, em xem đã 9 giừo rồi, em mà bị đói anh đau lòng."

Cố Nghiêu đứng đằng sau lên tiếng nói: "Nếu không anh về nhà đi, tôi đưa Lâm Hiên đi ăn cơm, yên tâm chúng tôi sẽ cẩn thận không gây tai tiếng đâu."

Lâm Hiên có chút tức giận quay đầu nhìn Cố Nghiêu, tên này đang thời khắc quan trọng xen miệng vào làm gì, có cái hắn cùng Cố Nghiêu cũng không thân thiết, không thể phát giận, phải nhịn. Nhưng vẫn nhin không được nói thầm: "có cái tai tiếng quái gì."

"Vợ ơi, em thấy sao?" Kỳ Tế tôn trọng ý Thịnh Nam Huyền: " Em muốn về nhà, anh nấu cho em, nếu không muốn về thì anh gọi cho bên khách sạn bảo họ chuẩn bị trước lúc tới cũng không phải chờ."

Việc quay thêm là do Thịnh Nam Huyền yêu cầu, tuy rằng hai người bọn họ không có ý kiến nhưng tóm lại vẫn là do cậu, Thịnh Nam Huyền nghĩ cũng đã đồng ý cùng Lâm Hiên ăn cơm không thể vì Kỳ Tế mà hủy được, dù sao cũng chỉ là ăn cơm vậy tất cả cùng ăn là được.

"Vậy ăn cùng nhau đi, gọi cho Trịnh Tiểu Lỗi, trợ lý của hai người đâu? Cũng gọi cho họ đi." Thịnh Nam Huyền nói.

Kỳ Tế lấy điện thoại: "Để anh gọi cho."

Lâm Hiên thấy Kỳ Tế đi xa một chút tới gần bên tai Thịnh Nam Huyền nói thầm: " Thịnh ca, anh nhất định không được dễ dàng tha thứ cho hắn, xú Alpha chiếm được một tấc sẽ tiến lên một thước, chúng ta là tiểu O phải tự bảo vệ chính mình." Thịnh Nam Huyền đẩy cậu ta ra: "Tôi cũng là xú alpha, đừng gần như vậy, bị paparazzi chụp được, cho dù chúng ta là tình bạn thuần khiết nhưng hiện tại tôi đã ly hôn, A độc thân với O độc thân dính với nhau không giải thích được."

Lâm Hiên khó chịu hừ một tiếng: "Anh chính là sợ Kỳ Tế thật sự tức giận, hắn có cái gì tốt, anh tìm một omega mềm mại đánh dấu kết hôn sinh con không tốt hơn sao."

Thịnh Nam Huyền nghĩ tới hôm qua mình ngất xỉu, Lâm Hiện không đi theo tới bệnh viện, nếu để cậu ta biết hiện tại trong bụng cậu có giống nòi của Kỳ Tế kinh sợ rớt hàm mất.

Ỷ vào việc Kỳ Tế không nghe được, Thịnh Nam Huyền cười nói: "Omega tốt hay không tôi không biết, nhưng kỳ Tế là tốt nhất."

Lâm Hiên vất cho ánh mắt khinh thường, cậu còn định chăm chọc Thịnh Nam Huyền vài câu, nhưng Kỳ Tế nói chuyện điện thoại đã trở lại, đành phải ngậm miệng, chờ lúc nào rảnh phải giáo dục lại alpha ngốc nghếch này.

"Đi thôi, Lâm Hiên cùng vị này...." Kỳ Tế nhìn về Cố Nghiêu đứng đằng sau.

Cố Nghiêu tự giới thiệu nói: "Tôi là Cố Nghiêu."

Kỳ Tế cười nói: "Xin thứ lỗi, tôi đối với giới giải trí không hiểu biết nhiều lắm, ngoài Thịnh Nam Huyền cũng chỉ có tên lắm chuyện Lâm Hiên."

"Không có việc gì, tôi cũng không quá nổi tiếng." Cố Nghiêu khiêm tốn nói.

Kỳ Tế nói: "Cố Nghiêu cậu cũng có xe bảo mấu nhỉ?"

Cố Nghiêu đáp: "Có, tôi có trợ lý lái xe."

"Tốt, Lâm Hiện cậu cũng tự mình đi xe mình đi." Kỳ Tế nói: "Tôi với Nam Huyền cùng một chiếc."

Lâm Hiên không chịu: "Không cần, tôi với Thịnh ca đi cùng nhau."

Kỳ Tế ngừng lại trước chiếc xe thể thao hai chỗ màu xanh ngọc tiếc hận nói: "Tôi cũng muốn đưa cậu đi cùng lắm, mà xe không đủ chỗ."

Lâm Hiện bị chọc tức chết đi được, nhìn biểu tình của hắn xem, rõ ràng là đắc ý muốn chết, nếu không phải cậu đánh không lại hắn, cậu nhất định xông lên cào chết tên tra nam này.

Cố Nghiêu kéo Lâm Hiên: "Nếu không ngồi xe tôi, gọi cả trợ lý của cậu."

Lâm Hiên kiềm cơn giận nói: "Không cần, tôi tự đi, buổi sáng ngày mai cũng không phiền trợ lý tôi phải về lấy xe đón."

Cố Nghiêu cười cười: "Vậy được rồi, đi thôi."

Bảy người bốn chiếc xe, Kỳ Tế xung phong, Trịnh Tiểu Lỗi một mình lái một xe theo sau, cậu ta cũng không muốn để xe ở đây, bằng không sáng mai lại không có xe đón Thịnh Nam Huyền.

"Anh mua xe lúc nào?" Thịnh Nam Huyền vừa cài đai an toàn vừa nói: "Anh không phải không có tiền sao?"

Không đợi Kỳ Tế giải thích, Thịnh Nam Huyền liền châm chọc nói: "Đã biết, anh bị Kỳ Kiêu tính kế thiếu chút nữa đánh dấu omega cuối cùng tự phá tuyến thể đi tới chỗ gia gia khóc lóc, cho nên Kỳ Kiêu bị gia pháp giải quyết, khẳng định gia gia tich thu không ít tài sản của hắn, đều về chỗ anh? Nên có tiền mua xe?"

"Vợ ơi." Kỳ Tế ý đồ làm nũng gọi.

"Ai là vợ anh? Chúng ta đã ly hôn." Thịnh Nam Huyền lành lạnh nói.

Kỳ Tế lập tức bắt được trọng điểm trong lời Thịnh Nam Huyền, hắn phá tuyển thể làm vợ giận là thật nhưng còn một phần vẫn để ý tới omega động dục kia, hắn nhân cơ hội kéo Thịnh Nam Huyền tới trước mặt, cười nói: "Nam Huyền ơi, ngày đó anh nhất thời buông lỏng, bị khóa cùng phòng với omega động dục kia. Nhưng anh thể với trời, anh không có chạm vào một cọng lông của omega kia. Em phải tin tưởng anh."

Thịnh Nam Huyền không rõ tên khùng này tự dưng giải thích sự việc làm gì: "Đây là vấn đề à?"

"Không phải, anh chỉ muốn giải thích một chút." Kỳ Tế khởi động xe, một bên lái, một bên nói: "Xe này đứng tên em, anh còn mua một biệt thự cái lần trước đó, cũng đứng tên em."

"Không cần." Thịnh Nam Huyền nghiêngh đầu nhìn ra cửa sổ, lười phản ứng Kỳ Tế. ( cái này là quen rồi đây, ước cũng có chồng như vậy ghê)

"Không, tất cả của chồng đều là của em." Kỳ Tế nói.

Thịnh Nam Huyền nói: "Nếu em ôm của chạy, anh ở đó mà khóc."

Kỳ Tế nghiêng đầu nhìn thoáng qua Thịnh Nam Huyền, trên đường đèn sáng lộng lẫy đủ màu sắc chỉ làm nền cho sườn mặt xinh đẹp của Thịnh Nam Huyền, hắn cười nói: " E sẽ không làm vậy. em yêu anh."

"Nói linh tinh, anh tập trung lái xe của anh đi." Thịnh Nam Huyền cúi đầu, đặt tay lên bụng nhỏ, cũng không biết khi nào nói cho Kỳ Tế biết về bé con, hiện tại vẫn còn tức chưa muốn nói, không thì chờ lần đầu đi siêu âm đi, để Kỳ Tế cùng cậu gặp mặt bảo bảo.

Giám đốc khách sạn Zeus nghe tin Kỳ Tế muốn tới ăn cơm, đã đứng sẵn ở cửa đón, thấy đoàn người đi tới đã vội ra nghênh đón, cung kính chào hỏi: "Kỳ tiên sinh, Thịnh tiên sinh."

Kỳ Tế thì đã quen, còn Thịnh Nam Huyền vẫn chưa thể thích ứng, cho dù ở trong giới giải trí lăn lộn 5 năm, cùng kết hôn với Kỳ Tế gia nhập giới thượng lưu ba năm cũng vẫn như cũ nhìn thấy người khác khom lưng cúi đầu cả người đều khó chịu.

Kỳ Tế biết bệnh của Thịnh Nam Huyền, hắn dừng chân ý bảo những người khác lên trước đi, nhìn giám đốc nói: "Giám đốc, về sau không cần như vậy, về sau Nam Huyền sẽ thường tới, ông chỉ cần xem em ấy như khách bình thường mà tiếp đón, không cần thiết một mình tới tiếp như này, em ấy không thích. Ông cũng làm cả ngày rồi, tan làm đi, chúng tôi chỉ ăn một bữa cơm, ăn xong thì về."

Giám đốc bữa lên một bước thấp giọng nói: "Kỳ tổng, tôi đứng đây chủ yếu muốn nói cho nagfi, Kỳ nhị thiếu tới đay, mang theo một đám người đang dùng bữa ở tầng cao nhất, ngài xem."

Kỳ Tế nhíu nhíu mày, hắn không nghĩ Kỳ Kiêu lại về nước: "Tôi biết rồi, cảm ơn."

Kỳ Tế hướng thang máy đi lên, thấy những người khác đều đã lên, chỉ còn Thịnh Nam Huyền cò đứng chờ bên cạnh. Hắn cười cười đi qua ôm lấy vai Thịnh Nam Huyền: "Đang đợi anh?"

"Chẳng lẽ chờ quỷ?" Thịnh Nam Huyền hất bay cái tay đang làm loạn ở cổ áo: "Em nói cho anh biết, chỉ đơn giản ăn cơm tối, đừng có chơi xấu."

"Anh thì có thể làm chuyện gì xấu, muốn làm cũng là về nhà rồi làm." Kỳ Tế thấy cửa thang máy đã đóng lại, lại lần nữa vươn móng heo ôm eo Thịnh Nam Huyền: "Vợ ơi, kỳ phát tình của em sao mãi không tới a? Ngày hôm qua đi bệnh viện không kiểm tra à?"

"Mức độ tin tức tố bình thường, không có việc gì."

"Ukm." Kỳ Tế có chút thất vọng: "Anh có thể..."

"Không thể." Thịnh Nam Huyền cự tuyêt: "Đừng tưởng trong đầu anh có suy nghĩ bậy bạ gì em không biết, đừng nói kỳ phát tính dù có đến anh cũng đừng nghĩ."

"Chồng nghẹn rất khó chịu a, đã hai tháng không có chạm vào vợ rồi." Kỳ Tế dính lên người Thịnh Nam Huyền.

Thịnh Nam Huyền thấy sắp đến, lại lần nữa đẩy Kỳ Tế ra, cảnh cáo nói: "Tóm lại, anh không thểm thân thể em không chịu nổi."

"Em, chỗ nào không thoải mái?" Kỳ Tế khẩn trương hỏi.

"Nguyên nhân không phải do không thoái mái, tóm lại là không thể." Thịnh Nam Huyền nói xong còn nghĩ tới một vấn đề, để hôm nào hỏi bác sĩ, trong lúc mang thai có thể làm hay không.

"Vì sao a, không được, anh muốn." Kỳ Tế muốn la lối khóc lóc lăn lộn, ăn vạ.

"Con m* nó, em còn chưa tha thứ cho anh, anh còn có thể nghĩ tới chuyện kia." Cửa thang máu mở, Thịnh Nam Huyền bước ra không thèm quay đầu nói: "Anh muốn thì tự đi mà giải quyết, đừng dính em, em nói không được chính là không được."

Kỳ Tế đáng thương hề hề nói: "Vợ ơi, em thật nhẫn tâm, bắt anh ở góa trong khi chồng còn sống a."

-----------------------------