- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao
- Chương 8
Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao
Chương 8
Người tới là đại quản gia Định Viễn Hầu phủ, Vinh Đại.
Hắn vừa tiến vào đã bị Mộc Trọng Đức ngăn cản, "Vinh Đại, sao chỉ có một mình ngươi đến, chủ tử nhà ngươi làm sao không tự mình đến."
Hắn còn bày ra tư thái uy nghiêm của một quan viên tam phẩm, lại không biết tóc mình đã tán loạn, chật vật không tả nổi.
Thần sắc Vinh Đại lạnh như băng, mở miệng, "Chủ tử bảo ta tới đây hủy hôn."
Hắn hoàn toàn mất đi sự tôn trọng của trước đây, đi thẳng vào vấn đề, chỉ muốn sớm hoàn thành nhiệm vụ mà chủ tử đã phân phó.
"Cái gì?" người Mộc gia đều thay đổi sắc mặt, sắc mặt Mộc Cẩm Dao trắng bệch như tờ giấy, thân thể mảnh khảnh run lên.
Vinh Đại lấy ra một thứ từ trong ngực, "Đây là thϊếp canh* của nhà gái, Mộc đại gia hãy cất lại, xin trả lại thϊếp canh của thế tử nhà ta."
(*): Ghi ngày giờ, tháng, năm sinh
Mộc Trọng Đức vừa kinh hãi vừa tức giận, "Là do phân phó."
Hắn cũng chỉ muốn Định Viễn Hầu phủ giúp hắn một phen, không cầu có thể phục chức, chỉ cầu bảo trụ tính mạng, cho phép bọn họ trở về quê cũ, đến lúc đó lại từ từ tính toán
Vinh Đại là tâm phúc bên cạnh Định Viễn Hầu, đến cả Hầu phu nhân đều khách khí với hắn.
"Tất nhiên là Hầu gia."
Sắc mặt Mộc Trọng Đức tái mét, không cứu giúp thì thôi, còn bỏ đá xuống giếng.
Lúc trước thấp giọng hạ mình cầu hôn, hiện giờ trở mặt không nhận người quen.
Xem như hắn mắt mù.
Mộc đại phu nhân vừa tức giận vừa nóng nảy, "Hầu phu nhân từng nói rất thích Cẩm Dao, sẽ coi con bé như con thân nữ nhi, nàng khẳng định sẽ không đồng ý.
Không đợi nàng nói xong, Vinh Đại liền ngắt lời, "Phu nhân cũng rất đồng ý. "
Sắc mặt Mộc đại phu nhân trắng bệch, lớn tiếng la hét, "Làm sao có thể chứ, hai nhà chúng ta đều đã thực hiện đủ tam thư ngũ lễ, chỉ thiếu nghênh đón vào cửa, xét về mặt lễ nghĩa mà nói, nữ nhi của ta đã là người của Định Viễn Hầu phủ các ngươi."
Vinh đại cười lạnh một tiếng, càn rỡ châm chọc nói, "Không nói đến còn chưa thành hôn, cho dù đã thành hôn còn có thể hưu bỏ. Ta đến đây để thông báo cho các ngươi, không phải đến thương lượng với các ngươi."
Hắn cũng không thèm giữ lại chút cảm tình, như vậy cũng đại biểu cho thái độ của Định Viễn Hầu phủ.
Mộc Cẩm Dao bị kí©h thí©ɧ nặng, lệ quang ứa ra.
Mộc đại phu nhân lòng đau như cắt, phẫn nộ chất vấn, "Các ngươi đây thất tín bội nghĩa, không sợ bị thế nhân nhạo báng sao?"
"Chủ tử nhà ta nói, Định Viễn Hầu phủ thanh thanh bạch bạch, quả quyết không thể kết giao với tội nhân phẩm hạnh bất chính." Tầm mắt Vinh Đại đảo mắt tới trên mặt Mộc đại tiểu thư, ý vị thâm trường nói, "Cũng không tin tưởng được gia giáo quý phủ đại tiểu thư."
Huyết sắc trên mặt Mộc Cẩm Dao biến mất, môi run run.
Mộc đại phòng giận tím mặt, phàm là trèo lên được địa vị đại gia tộc thì có dược mấy ai là sạch sẽ? Định Viễn Hầu phủ cũng toàn là một đống bùn lầy.
"Đánh rắm, tuyệt đối không có khả năng từ hôn, Mộc gia chúng ta không có cô nương bị từ hôn, Cẩm Dao, ngươi không cần trách phụ thân tâm ngoan, thật sự chỉ là bất đắc dĩ."
Hốc mắt Mộc Cẩm Dao đỏ bừng, nước mắt lăn xuống như trân châu, "Ta hiểu, hảo nữ không hầu nhị phu, ta sống là người của Định Viễn Hầu phủ, chết là quỷ của Định Viễn Hầu phủ."
Nói xong, nàng nhắm mắt lại, cắn răng đập đầu vào tường.
Tất cả mọi người đều bị một màn này dọa cho sợ, trơ mắt nhìn nàng đập đầu.
"A, đừng mà." Mộc đại phu nhân bị dọa cho hồn phi phách tán.
Mắt thấy sắp hương tiêu ngọc nát, ủ thành một bi kịch sinh động.
Mộc Vãn Tình ở cách đó gần nhất, thấy thế, mắt sáng nhanh tay kéo cánh tay Mộc đại tiểu thư, tránh được một kiếp nguy hiểm.
Vạn hạnh, trán Mộc đại tiểu thư chỉ bị trầy một chút da.
Nàng vô lực ngồi trên mặt đất, nước mắt như dòng suối tuôn trào, thương tâm muốn chết.
Mộc đại phu nhân nhào tới ôm chặt lấy nữ nhi, gan ruột khóc đứt từng khúc. "Đứa nhỏ này sao lại ngốc như vậy?"
Vinh Đại âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nếu gây ra mạng người, hắn cũng gặp xui xẻo.
Mộc Vãn Tinh nhìn tay phải của mình, không rõ thần sắc, yên lặng kéo nhị ca lui đến một góc khiêm tốn nhất, sau đó xếp bằng ngồi xuống.
Nàng nhìn Mộc đại tiểu thư đang khóc rất đáng thương, hơi nhướng mày.
Không hổ là tài nữ nổi danh kinh thành, trong lòng có chút tâm tư, người ta căn bản không muốn tìm chết, lực va chạm quá nhẹ, nàng chỉ kéo nhẹ một chút là được.
Đương nhiên, nàng cảm thấy nữ hài tử có chút tâm kế là chuyện tốt, đừng ngốc nghếch để người lừa gạt.
Chỉ cần không hại người là được.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao
- Chương 8