Chương 47

Mộc Vãn Tình dựa người vào bên cửa sổ nhìn ra ngoài, đội ngũ mấy trăm người đã có sự thay đổi rõ rệt.

Đầu tiên, bên phía Mộc lão thái thái có thêm một chiếc xe lừa, bà mang hai như tử ngồi trên đó, còn có mấy tiểu hài tử.

Mộc Cẩm Dao vụng về đánh xe lừa, có chút không điều khiển được, chậm rãi điều chỉnh học tập. Nhưng tốc độ của đội ngũ rất chậm, Mộc đại phu nhân ở phía trước dắt xe lừa, không xảy ra được chuyện.

Xem ra, Mộc lão thái thái vẫn đứng ở đỉnh kim tự tháp, hai nhi tử bà đứng hàng thứ hai, mấy tằng tôn cùng Mộc Cẩm Dao là hàng thứ ba, về phần Mộc đại phu nhân chính là quản sự.

Về phần xe đẩy, đại phòng cùng tam phòng mỗi phòng chia một chiếc, vật tư cũng được chia ra.

Mà một đội ngũ khác, người Phương gia không biết lấy được một chiếc xe ngựa từ đâu, để cho lão tổ tông cùng hài tử nhỏ tuổi nhà mình ngồi trên đó, không thể không nói, Phương gia cũng rất có năng lực.

Sự thay đổi này đã nói rõ cái gì? Nói rõ quan sai đứng đầu là một người biết ứng biến, còn rất yêu tiền, ừm, cũng có nghĩa hắn không có sở thích tra tấn phạm nhân.

Lúc trước từng nghe nói, có một số quan sai thích tra tấn phạm nhân, phạm nhân càng thảm bọn họ sẽ càng khoái chí.

Sau khi phân tích thông tin, nàng bắt đầu có ý tưởng và bắt tay vào làm.

Không gian thùng xe chật hẹp, không tiện di chuyển, nếu không thể di chuyển nhiều, vậy thì làm món mì hoa trà(*) đơn giản nhất.

(*): Món ăn nhẹ đặc trưng của Trung Quốc. Nguyên liệu chính là bột mì, dầu ăn, đường cát, trái cây, vừng

Lấy nồi cát mới mua ra, đầu tiên là đổ bột mì vào, đặt trên lò gạch đỏ, giữ lửa nhỏ rồi không ngừng xào, làm nóng đều, từ từ xào, chờ ngửi thấy được một mùi hơi khét, màu sắc biến thành màu vàng đậm, một mùi hương ngọt xông vào mũi, xào thêm hai phút nữa là được, múc ra để riêng.

Đổ vừng đen vào rang tiếp, rang trên lửa nhỏ cho đến khi hạt vừng đen trở nên dẻo liền múc ra, dùng chày cán nhuyễn, mùi vừng mê người lập tức tản ra, tràn ngập trong thùng xe, Mộc nhị phu nhân ngẩng đầu nhìn lại.

Sau đó đổ đậu phộng vào và xào cho đến khi đậu phộng bóc vỏ thì vớt ra, nhẹ nhàng chà xát vỏ đậu phộng, sau đó lại cán nhuyễn, nhưng lại không thể quá nát, phải giữ lại chút cảm giác sần sật.

Đợi cho nguội, trộn chung ba thứ lại cùng với nhau, tỷ lệ hòa quyện hoàn mỹ, mì hoa trà đã hoàn thành.

Nàng múc ra hai chén, cho thêm một chút đường, đổ nước rồi khuấy lên một chút thành bột nhão, liền đưa cho Mộc nhị phu nhân.

Mộc nhị phu nhân uống một ngụm, nhất thời ngây ngẩn cả người, "Thứ này nhìn bình thường không có gì lạ, những lại ngon không ngờ, hương vị của đậu phộng, phối hợp với mùi thơm độc đáo của bột mì, hòa quyện thành một mùi thơm cực kỳ hấp dẫn."

Lời còn chưa dứt, rèm cửa bị kéo ra, Mộc Tử Ngang cười hì hì tiến lại gần, "Muội muội, hai người đang ăn cái gì vậy? Ta cũng muốn ăn."

Hắn đang trong tuổi ăn tuổi lớn, vẫn luôn cảm thấy đói bụng, lúc nào cũng muốn ăn.

Mộc Tử Thành cũng trông mong nhìn vào, mùi hương ngào ngạt này, mọi người xung quanh đều ngửi thấy được, nhao nhao hít hà.

Mộc Vãn Tình mỉm cười, "Đều có phần."

Mộc nhị phu nhân buông chén xuống, học theo hành động vừa rồi của nữ nhi, pha thành ba phần.

Mộc Vãn Tình tìm một cái chén, múc một chén đưa cho Mộc Nhị gia, "Phụ thân, người đưa qua cho Tằng đại nhân."

Có cái gì ngon liền dâng cho quan sai trông giữ ngươi, tuy rằng có chút nịnh nọt, nhưng không phải chuyện xấu gì.

Mộc Nhị gia rất vui vẻ, không cảm thấy có vấn đề gì cả, tạo quan hệ tốt với quan sai, bọn họ có thể bớt chịu khổ một chút.

Theo lý thuyết, lưu phạm chỉ có thể đi bộ, không thể ngồi xe, nhưng người ta đã mở một mắt nhắm một mắt, ngươi dù sao cũng nên có chút lòng thành.

"Được."