Chương 45

Một con ngựa tốt đáng giá bảy mươi lượng, ngựa bình thường khoảng năm mươi lượng, mà thùng xe bình thường thì khoảng mười lượng bạc.

Tìm chưởng quỹ hỏi thăm, nhà chưởng quỹ chỉ có một chiếc xe lừa kéo hàng, lại không có nóc xe.

Chỉ có thế, nhưng giá cả đề ra lại rất cao.

Nhưng, vừa nghĩ đến con đường sau này còn dài, Mộc đại gia cắn răng mua.

Mà Mộc đại thái thái tìm cớ ra ngoài, kéo nữ nhi đến chỗ tối, thanh âm rất khẽ, "Tổ mẫu ngươi dầu muối không ăn, cứ cầm chặt tiền, có phải nhị cô ngươi nhét tiền cho ngươi hay không? Ngươi lấy ra đi, ta muốn mua một chút nhu yếu phẩm."

Mộc Cẩm Dao mím môi, lấy ra một tờ ngân phiếu từ trong hà bao.

"Mua chút bánh bao thịt đi."

Tựa hồ bánh bao thịt đã trở thành chấp niệm trong lòng mọi người.

Mỗi ngày trong lao tù nhìn nhị phòng ăn bánh bao thịt, người ăn không được nhớ mãi không quên, ngay cả Mộc Cẩm Dao cũng thèm bánh bao thịt, nói ra ai mà tin được?

Trong lòng Mộc đại phu nhân cực kỳ khó chịu, có chua xót, cũng có đắng chát.

Nàng nâng niu nữ nhi trong lòng bàn tay, nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, không phải sơn hào hải vị tuyệt đối không ăn.

Nhưng hiện tại lại muốn ăn bánh bao thịt dầu mỡ.

"Ngươi… nghĩ cách tạo quan hệ tốt với Mộc Vãn Tình, nàng…" Mộc đại phu nhân dừng một chút, cực kỳ gian nan phun ra một câu, "Nàng là người có thủ đoạn, nói không chừng ở thời khắc mấu chốt có thể giúp được."

Nàng nhắc nhở nữ nhi, "Hơn nữa, các ngươi là đường tỷ muội, hỗ trợ lẫn nhau là chuyện nên làm."

Mộc Cẩm Dao thần sắc mê mang, "Trước kia ta chưa từng giúp nàng, hiện tại lại đòi nàng giúp, còn có thể sao?"

Mộc đại phu nhân đau đầu muốn nứt ra, đứa nhỏ này từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, nhưng hiện tại, sao lại cố chấp như vậy chứ?

"Là trợ giúp lẫn nhau... Ngươi có thể giúp họ lái xe la."

Nói thì dễ nghe, thật ra chính là ngồi ké xe, so với đi đường đã tốt hơn nhiều.

Nàng là vì thương tiếc nữ nhi phải chịu khổ, sợ nàng không chống chịu nổi.

Mộc Cẩm Dao theo bản năng nhìn về phía đôi giày quấn vải, giày đã bị mài mòn, nàng chỉ có thể xé quần áo, quấn quanh giày mấy lớp, miễn cưỡng có thể đi tiếp.

Lúc này, trên chân toàn là mụn nước, thời điểm vết phồng rộp vỡ liền đau đến phát khóc.

"Nàng ta không thích con." Nàng có chút không bỏ mặt mũi xuống được.

"Ngươi muốn tạo quan hệ tốt với người khác thì có gì khó sao? Ngươi…" Mộc đại phu nhân nghĩ tới mức độ được hoan nghênh của nữ nhi trước kia, không chỉ có riêng nam nhân ái mộ nàng, mà những nữ hài tử kia cũng đều ngưỡng mộ nàng.

Nhưng hiện tại, những người này đều không một ai ra mặt hỗ trợ.

"Đừng xem mình là đại tài nữ kinh thành trước kia nữa, đích trưởng nữ tôn quý nhất Mộc gia, hiện tại đã không còn như xưa. Đừng quá đề cao bản thân, cố gắng học tập Mộc Vãn Tình, tuy nàng ta tật xấu đầy mình, nhưng nàng có thể ăn no uống đủ, có thể ngồi xe la, cũng có thể che chở cho người nhà."

Mộc Cẩm Dao trầm mặc.

Bỗng nhiên một tiếng quát vang lên, "Là ai trốn trong tối? Ra đây!"

Hai mẹ con hoảng sợ, đại phu nhân chóng lấy bùn hôi trên mặt đất bôi lên mặt, rồi lại trét lên khuôn mặt trắng nõn của nữ nhi.

Thời điểm gặp nạn, trưởng thành quá mỹ lệ ngược lại là họa chứ không phải là phúc.

Hai người mặt xám mày tro đi ra ngoài, cúi đầu, cẩn thận nói, "Quan gia, trưởng bối trong nhà đang nổi giận, chúng ta không dám bàn chuyện ở trước mặt nàng, chúng ta chỉ đang nghĩ nên đi đâu để mua được mấy đôi giày đế dày."

Vừa nghe được lời này, quan sai cũng không thèm nhìn mặt các nàng, vội vàng nhìn lướt qua đôi giày thêu rách nát trên chân các nàng, ánh mắt sáng ngời, "Có ngàn tầng giày, một đôi nửa lượng bạc."

Mộc đại phu nhân ngược lại hít một hơi khí lạnh, đắt như vậy? Sao không đi cướp luôn đi

Nhưng mà không mua không được, đồ người khác tặng đều là giày thêu hoa, chỉ đẹp mắt chứ không dùng được.

Tất nhiên, không thể đổ lỗi cho bọn họ, chỉ vì bọn họ không có kinh nghiệm bị lưu đày.

"Vậy, cho ta năm đôi."

Lúc nàng đưa tiền ra, ngực như đang nhỏ máu, những quan sai này đều là quỷ hút máu, cái gì cũng đòi tiền, còn đặc biệt bắn đắt.

. . . . . .