Chương 44

Tâm tư Mộc lão thái thái đều ở trên người tiểu nhi tử bị thương, nghe vậy liền hung hăng trừng mắt nhìn nàng một cái: "Ăn, chỉ biết ăn, ăn ít đi một bữa cũng lại không chết."

Thái độ hung dữ của bà khiến cho đứa nhỏ bị dọa khóc, "Oa."

Hắn vừa khóc, những đứa bé khác cũng khóc theo, trong lúc nhất thời căn phòng ngập tràn tiếng la khóc chói tai của đám trẻ con.

Mộc lão thái thái cực kỳ đau đầu, gọi trưởng tôn tới: "Được rồi, Tử Phượng, dẫn bọn nhỏ đi tới giường chung cách vách ăn, đừng có náo loạn ở đây."

"Vâng." Mộc Tử Phượng như được đặc cách, khẩn cấp ôm nhi tử ra ngoài, những người khác nhanh chóng đuổi theo.

Cháu chắt rời đi không còn ai, ngay cả con cháu tam phòng đang khóc rống cũng chạy sạch, chỉ để lại nữ quyến hai phòng.

Phần lương khô do người thân đưa tặng còn chưa ăn hết, mỗi người hai cái bánh bao cùng một chén nước ấm, coi như xong việc

Tiểu đậu đinh trong ngực nhìn hắn một cách đáng thương, "Phụ thân, con muốn ăn thịt."

"Ta cũng muốn ăn." Mộc Tử Phượng chán nản nói, nhưng tiền đều nằm trong tay lão thái thái.

Sau khi lão thái thái trải qua trận đại biến này, bà đặc biệt coi trọng bạc, cực kỳ keo kiệt, ai cũng không thể lấy được tiền trong tay bà, thậm chí bà còn không muốn tốn thêm chút tiền để ở phòng tốt.

Tuy vậy nhưng cũng không thể cường ngạnh cướp đoạt.

Người khác đều có thể rời đi, những Mộc đại phu thì lại không được, lúc này cũng ở bên cạnh Mộc lão thái thái.

Nàng cẩn thận đề ra kiến nghị, "Chúng ta có nên mua thêm chút đồ hay không? Để phòng ngừa vạn nhất."

Người thân bạn bè chỉ gửi lương khô, y phục tắm giặt cùng thuốc men, lại không có đồ dùng sinh hoạt.

Mộc lão thái thái giữ chặt tiền không buông: "Gấp cái gì? Chỉ mới vừa mới bắt đầu, chờ sau này rồi tính."

Mộc tam gia nhịn không được kêu lên, "Nương, mua một chiếc xe ngựa, ta không đi đường được, xe đẩy tay quá xóc nảy, ta muốn dưỡng thương, nhất định phải có xe ngựa."

Xe la tuy tốt, nhưng thùng xe quá chật hẹp, nào thoải mái bằng xe ngựa.

Mộc lão thái thái chần chờ: "Chuyện này…"

Mộc tam gia khóc sướt mướt, "Mẫu thân a, người lớn tuổi như vậy, cũng phải bảo dưỡng cho tốt a, dù có cầm nhiều tiền hơn nữa cũng không thể nào quan trọng bằng mạng mình, nương, nhi tử còn muốn hiếu thuận người thêm một trăm năm nữa."

Lời này nói trúng tâm tư Mộc lão thái thái, bà quả nhiên đã dao động.

Mộc đại phu nhân mượn cơ hội khuyên nhủ, "Vậy mua thêm một chiếc, bọn nhỏ đều được nuông chiều từ bé, không chịu nổi xóc nảy như vậy."

Mộc lão thái thái cũng không lập tức đồng ý, chờ Mộc đại gia mang đại phu trở về, đại phu kiểm tra một chút, xử lý vết thương, "Xương bị gãy, phải dưỡng thương cho tốt, không được lộn xộn."

"Đại phu, làm phiền ngươi." Mộc đại gia như vừa lóe lên suy nghĩ, "Ta muốn mua chút thuốc men với ngươi."

Tuy thân hữu có đưa tặng một ít, nhưng nhiều người như vậy, làm sao đủ dùng?

Đây chỉ là một đại phu bình thường, trong hòm thuốc chỉ có một ít loại thuốc men bình thường hay dùng, hiệu quả ra sao cũng không biết.

Mộc lão thái thái không mua nhiều, mỗi thứ chỉ lấy một gói.

Lúc Mộc đại gia đưa đại phu ra ngoài, lão thái thái bỗng nhiên nói chuyện, muốn mua hai chiếc xe ngựa, mỗi nhà một chiếc, trước tiên phải chào hỏi một tiếng với quan sai.

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Mộc đại gia cao hứng phấn chấn đi tìm Tằng đại nhân, kết quả, Tằng đại nhân nhìn hắn giống như nhìn kẻ ngốc.

Trong lòng Mộc đại gia bồn chồn, "Đại nhân, có vấn đề gì sao?"

Tằng đại nhân khẽ lắc đầu, quả nhiên làm quan lớn lâu năm, chưa từng trai qua khói lửa nhân gian. "Kinh thành mới có chợ bán ngựa, trấn nhỏ này làm gì có ngựa cho ngươi mua>"

Mộc đại gia còn tưởng rằng xe ngựa là thứ rất dễ mua, trước kia trong nhà có năm chiếc xe ngựa, mỗi phòng đều có hai chiếc, lão thái thái có riêng một xe ngựa, vừa rộng rãi vừa thoải mái.

"Trong khách điếm hẳn có xe ngựa đi, ta ra giá gấp đôi để mua."