Chương 31

Mộc mhị gia không giỏi đáp trả, không biết làm sao.

Nhưng Mộc Vãn Tình thì khác, nghiêm túc gật đầu, "Lời này nói không sai, đưa một chiếc xe đẩy tay kia cho chúng ta đi, chân mẹ ta bị thương, không đi đường được, lại đưa thêm mấy bộ quần áo may sẵn cùng mấy đôi giày, thêm một chút đồ ăn nữa."

Không đợi nàng nói xong, Mộc tam gia liền nóng nảy, "Ngươi mơ đi."

Toàn bộ nhóm phạm nhân chỉ có năm chiếc xe đẩy tay, Phương gia có ba chiếc, Mộc gia có hai chiếc, là vật tư cực kỳ trân quý.

Quần áo lương thực là vật tư thiếu hụt, bọn họ còn không đủ.

"Đều là người một nhà, không cần phải phân chia rõ ràng như vậy." Mộc Vãn Tình tựa tiếu phi tiếu, "Đại bá, ngươi là người đứng đầu một nhà, ngươi nói thử xem."

Nàng từng vả mặt Mộc Trọng Đức, Mộc Trọng Đức cực kỳ không thích nàng, nhưng trên mặt không lộ, nói lời khuyên bảo.

"Không phải phân biệt đối xử với các ngươi, mà là không có dư thừa, con đường này phải dựa vào bản thân, tất cả mọi người đều như vậy, các ngươi cũng đừng quá yếu đuối, nên sớm làm quen với cuộc sống như vậy sẽ có lợi đối với các ngươi."

"Ta hiểu, chỗ tốt đều là của các ngươi, chỗ xấu là của nhị phòng." Mộc Vãn Tinh đã sớm nhìn thấu bộ mặt thật của những người này, "Chỉ cho phép các ngươi ăn ngon uống tốt, lại không cho chúng ta ăn nhiều một miếng, hận không thể cắt thịt của chúng ta ra để cho các ngươi ăn no, người nhà như vậy không có cũng được."

Sau khi Mộc tam gia ngồi tù, liền triệt để lộ ra bản chất, hoàn toàn không biết xấu hổ.

"Nhị ca, nữ nhi của ngươi quá mức ích kỷ, còn cần tới làm gì? Ngươi phải nhanh chóng đuổi nàng ra khỏi nhà, miễn cho bị nàng liên lụy."

Nhằm vào một tiểu cô nương chưa kịp cập kê, hắn quả thật không biết xấu hổ.

Lời này chạm đến nghịch lân của Mộc nhị gia, "Sao lại không cần tới? Nàng chia ta bánh bao thịt, lại cho ta ăn cơm trứng chiên, nàng có một miếng ăn đều sẽ chia cho người nhà. Tam đệ, nữ nhi hiếu thuận của ngươi đã cho ngươi ăn gì sao?"

Tới đây, chúng ta tổn thương lẫn nhau.

Mộc Tam gia tức giận.

Dưới gối hắn có hai nhi nữ và một nhi tử, hai nhi nữ là con chính thất, nhi tử duy nhất là do sủng thϊếp sinh ra.

Bọn họ chỉ biết khóc sướt mướt, cực kỳ giống một đám gà con bị dọa vỡ mật.

"Chỉ cần có Mộc Vãn Tình tai họa này, ta cùng đại ca cũng sẽ không giúp ngươi, càng sẽ không phân cho ngươi bất cứ thứ gì."

Không có cái gai Mộc Vãn Tình này, bọn họ lại có thể cưỡi trên đầu nhị phòng tác oai tác oái, nô dịch nhị phòng.

Một đường này nguy hiểm trùng điệp, phải để cho nhị phòng xông pha phía trước làm bia đỡ đạn.

Mộc Nhị gia không cần suy nghĩ liền nói, "Vạn vật thế gian cũng sánh bằng nữ nhi của ta, nàng không phải là tai họa, mà là tiểu phúc tinh nhà ta, cũng là kiêu ngạo của chúng ta."

Hắn tự biết bản thân không có bản lĩnh gì, một đôi nhi tử cũng không được ưu tú, vẫn luôn bị lão thái thái cùng đích phòng đè ép không thở nổi.

Hắn không thể chống lại, nhưng con gái của hắn đã làm được, hắn không thể tả được sự kiêu ngạo cùng niềm hạnh phúc của mình, nhi nữ của hắn quá tuyệt vời.

Mộc Vãn Tình giật mình, trong lòng nàng dâng lên một sự ấm áp, hốc mắt dần dần phiếm ướt.

Đây chính là tình cha như núi Thái Sơn, ấm áp khiến cho người ta muốn khóc.

"Ngươi sẽ hối hận." Mộc tam gia thẹn quá hóa giận, "Ta ngược lại muốn nhìn xem, nhị phòng các ngươi không có gia tộc che chở, còn có thể đi tới đâu."

Mộc lão thái thái cười lạnh một tiếng, "Không có xe đẩy tay không có vật tư, bọn họ chống đỡ không được bao lâu, lão tam, đừng cùng mấy người không thức thời lãng phí miệng lưỡi, ta không thừa nhận bọn họ là người Mộc gia."

Đúng lúc này, một chiếc xe la vải xanh chậm rãi chạy đến bên cạnh bọn họ, chiếc xe dùng một lớp vải xanh bao trùm, trông cực kỳ bình thường, trên đường đi đa phần đều gặp được loại xe la này.

Xa phu mặc thanh y cất tiếng hỏi, "Xin hỏi đây là nhà tiền Hộ Bộ Thị Lang sao?"