Chương 22

Mộc Vãn Tình ăn đặc biệt chậm, tinh tế nhấm nháp.

Nàng liếc mắt một cái liền nhìn thấu tâm tư của các nàng, "Đừng nghĩ cướp, mọi chuyện phát sinh ở nơi này đều được ghi chép, đến lúc đó."

Lời của nàng không nói hết câu, úp úp mở mở cho mọi người tự tưởng tượng.

Cai ngục ở một bên đã sớm cân nhắc, Ngô đại nhân chỉ nhìn mỗi tiểu nha đầu này với con mắt khác, tất nhiên là có nguyên nhân.

Hắn cũng không dám hỏi nhiều, chiếu cố nhiều một chút cũng không thiệt.

"Ai phá hỏng quy củ thì kéo ra ngoài đánh, đánh cho tàn phế."

Mọi người vừa nghe được lời này nào còn dám ho he, chỉ dám nhìn chằm chằm mà chảy nước miếng.

"Vãn Tình muội muội, tiểu nha nhà ta không ăn được nhiều, cứ tiếp tục như vậy sẽ không chịu nổi, cầu xin muội thương xót, cho hài tử ăn một miếng đi."

Đây là tức phụ nhà Lục thẩm bên cạnh, Khương thị, trong ngực ôm một tiểu nữ hài ốm yếu.

Yết hầu trẻ con mềm yếu, không thể ăn thức ăn quá thô ráp, đói đến mức vô lực, cũng không còn sức lực để khóc.

Mộc Vãn Tình hơi trầm ngâm, chia một cái bánh bao thịt thành hai nửa, một nửa cho nàng, nửa còn lại cho tiểu chất nữ đại phòng, năm nay mới ba tuổi.

Nàng không thích với đại phòng, nhưng không có vấn đề gì với hài tử.

Hai cô bé cầm bánh bao thịt ăn từng ngụm, biểu tình thỏa mãn, cực kỳ hạnh phúc.

Người khác nhìn thèm khát, muốn cướp lại không dám, Mộc Tam gia rất bất mãn, "Vì sao lại phân cho các nàng, đều là nha đầu vô dụng, lẽ ra nên cho nam đinh trong nhà ăn, nam đinh mới là người kéo dài hương khói.

Hắn bị sủng hư, lúc còn trẻ ăn chơi trác táng, hiện tại cưới vợ sinh con, vẫn mang theo tính tình bá đạo.

Mộc Vãn Tình cũng không ngẩng đầu lên, thản nhiên nói, "Bởi vì ta cũng là nha đầu a, nữ hài tử giúp nữ hài tử chứ sao."

Mọi người cảm thấy có đạo lý, thế mà lại không có cách nào phản bác.

Mộc Tam phu nhân nhìn một đôi nữ nhi đáng thương đang nhìn bánh bao thịt, nước miếng đều chảy xuống, trong lòng đau đớn, "Tam nha đầu, sống là phải biết kính trên nhường dưới, chúng ta mới là người một nhà, ngươi nên dâng lên cho lão thái thái lớn tuổi nhất trong nhà trước, sau đó phân cho hài tử thân thể yếu ớt."

Không đợi nàng nói xong, Mộc Vãn Tình liền ngắt lời, "Sai."

"Cái gì?"

"Nhị phòng mới là một nhà tương thân tương ái." Đây chính là định nghĩa của Mộc Vãn Tình đối với người nhà, chỉ có tiểu gia, không có khái niệm đại gia tộc.

Nàng chỉ về phía Mộc lão thái thái mặt đầy khắc nghiệt: "Ngươi, ỷ vào thân phận áp chế nhị phòng chúng ta mọi lúc mọi nơi, nhốt chúng ta vây ở trong phủ, không cho chúng ta ra cửa, sợ chúng ta xuất đầu, đây chính là không nhường dưới."

Nàng lại chỉ về phía Mộc Tam gia, "Ngươi thì sao, bất kính thứ huynh, trong mắt không có huynh tẩu, đây chính là không kính trên."

Chỉ biết liều mạng nịnh bợ một nhà đích huynh, vớt vát lợi ích.

"Về phần đại bá người đứng đầu một nhà, chỉ biết bảo vệ lợi ích của mình, nóng vội thâu tóm quyền lực. Biết rõ nhị phòng chịu ủy khuất lại làm bộ như không biết, không đủ khí phách, không có tư cách của một gia chủ cùng huynh trưởng, cũng là người chịu trách nhiệm chủ yếu cho sự suy bại của Mộc gia, chính là bất nhân."

Nàng lại chỉ về phía Mộc đại phu nhân, "Thân là đại bá mẫu đương gia chủ mẫu, cố ý hà khắc đè ép nhị phòng, bới lông tìm vết, bụng dạ hẹp hòi, bất nghĩa."

Đương gia đều là hạng người chỉ biết tới lợi ích, không có tính toán lâu dài, người phía dưới tranh quyền đoạt lợi, chỉ lo lợi ích của mình.

Thế hệ này không bằng thế hệ trước.

Từng người bị nàng chỉ mặt điểm danh, khuôn mặt đều vặn vẹo.

Nhưng cho dù như vậy cũng không thể đánh được nàng, chỉ có thể hung hăng trừng mắt.

Trừng mắt, ai sợ ai chứ.

Nàng lắc đầu thở dài, "Mộc gia a, từ trên xuống dưới đều thối nát, mỗi người xa hoa vô độ, không lụi bại mới là lạ."

Nàng mắng một trận, trong lòng thoải mái, "Sai gia, phiền ngài đưa cái túi giấy dầu này cho phụ thân ta."

Bên trong có ba cái bánh bao thịt, vừa vặn mỗi người một cái.

Cai nguch đối với nàng rất khách khí, chỉ là việc tiện tay nên đương nhiên là giúp.

Đây chính là thái độ của hắn, những người Mộc gia khác không dám tiến lên cường đoạt.

Mộc nhị gia không cần suy nghĩ liền đưa bánh bao chia cho hai đứa con trai, Mộc Tam gia ở một bên đỏ mắt.

"Hảo nhị ca, chia cho ta, tay chân ta không có lực, tim đập nhanh, là đói ra bệnh, chúng ta là hảo huynh đệ, ngươi cũng không hy vọng thấy ta ngã xuống đi."

Da mặt của hắn đúng là đủ dày.