Chương 2

Trong phòng như bị nhấn nút tĩnh, yên tĩnh đến kỳ lạ, bầu không khí căng thẳng đáng sợ.

Người nhà họ Mộc như bị ngũ lôi oanh đỉnh, đồng loạt thay đổi sắc mặt, dọa tới hồn phi phách tán, "Làm sao có thể..."

Lời còn chưa dứt, một đám quan sai mặc hắc bào xông vào, nam nhân cầm đầu hét lớn một tiếng, "Phụng chỉ xét nhà, người của Mộc gia không được tự tiện ra khỏi cửa, những ai không liên quan nhanh chóng rời đi."

Là Ô Y Vệ! Phụ trách giám sát quan viên, bắt giữ, thẩm vấn, chịu trách nhiệm trực tiếp trước Hoàng Đế, là sự tồn tại khiến cho người ta nghe tin phải mất mật.

Mộc lão thái thái đầu váng mắt hoa, trước mắt là một màn đèn, trong đầu chỉ có một ý niệm, xong, xong hết rồi!

Nàng ngã xuống đất, người Mộc gia đồng loạt kinh hô. "Lão thái thái."

Khách khứa lập tức bỏ chạy như ong vỡ tổ, phu nhân Định Viễn Hầu đứng lên, không nói hai lời liền quay đầu rời đi.

Mộc Cẩm Dao nhìn mẹ chồng tương lai chạy trối chết, trái tim mạnh mẽ chìm xuống.

"Động thủ." Nam nhân ra lệnh một tiếng, Ô Y Vệ như sói như hổ vọt tới lục tung, động tĩnh rất là dọa người.

Nam tử áo đen đảo mắt hổ, ánh mắt như điện, khí thế bức người, "Giao nộp hết tất cả đồ vật đáng giá trên người, chỉ cho phép giữ lại một thân quần áo, đừng ép ta cho người lục soát, đến lúc đó..."

Ý trong lời này không cần nói ra cũng hiểu.

Nhóm nữ quyến Mộc gia nhất thời hoảng hốt, vừa khóc lóc trao đổi, vừa luống cuống tay chân giao ra châu báu trang sức, khí thế cũng không dám thở nhiều.

Mộc Vãn Tình nơm nớp lo sợ rút trâm nhọc trên đầu cùng vòng ngọc trên tay, vừa định giao lên, dưới chân không biết bị cái gì quấn lấy, cả người ngã bay ra ngoài, nặng nề ngã xuống dưới chân của nam tử hắc bào, lập tức ngất đi.

Biến cố đột ngột như vậy khiến cho tất cả mọi người sợ ngây người, một thanh âm kinh thống vang lên, "Tình nhi."

......

Mộc Vãn Tình chỉ cảm thấy thật ồn ào, tiếng ồn, tiếng khóc gào thét, tiếng cầu xin không dứt bên tai.

"Vãn Tình, Tình nhi, con mau tỉnh lại đi."

Ai đang khóc gọi tên mình? Còn khóc thương tâm như vậy?

Cố gắng đẩy sương mù ra, từng bước một, giãy dụa đi về phía trước nơi phát ra ánh sáng.

Gần hơn, gần hơn nữa, một tia sáng trắng lóe lên, nàng mạnh mẽ mở mắt, a, đây là nơi nào?

Đập vào mắt nàng là mấy gương mặt lo lắng, có nam có nữ, bọn họ là ai?

Nữ nhân vui mừng mà khóc, "Tình nhi ngươi tỉnh rồi, thật tốt quá, ngươi đừng làm cha mẹ sợ hãi."

"Tình nhi, có chỗ nào không thoải mái? Người đàn ông trung niên để râu tràn đầy quan tâm.

"Muội muội." Hai thiếu niên vây quanh, hốc mắt đỏ hồng, hiển nhiên vừa mới khóc qua.

Vẻ mặt Mộc Vãn Tình mờ mịt, đây là nơi nào?

Trong đầu bỗng nhiên có rất nhiều ký ức, kiếp trước kiếp này xen kẽ hiện lên, lượng tin tức quá lớn, khiến cho đầu đau đớn khó nhịn được mà ôm lấy đầu.

A, đυ.ng phải vết thương, đau quá, nhưng cả người chợt thanh tỉnh lại, nhịn không được mà rùng mình một cái.

Mình, đã xuyên sách rồi sao?

Xuyên vào người của một tiểu cô nương cùng tên cùng họ?

Đại Tề quốc? Nàng không nhớ được có triều đại này.

Không kịp suy nghĩ kỹ liền bị nữ nhân ôm chầm vào trong ngực, tựa như món bảo bối thất lạc vừa tìm lại được.

"Tình nhi, đừng sợ, cha mẹ đều ở đây."

Thiếu niên đầu hổ trong mắt đầy đau lòng, "Muội muội, có phải rất đau hay không?"

Mộc Vãn Tình nhìn bốn người trước mắt, cảm giác thật thân thiết, đây là thân nhân của nàng.

Sự quan tâm và lo lắng trong mắt bọn họ giống như một dòng nước ấm chảy vào trong tim, tình cảm đối với người nhà tự nhiên lan tràn vào sâu trong cơ thể.

Nàng, tựa hồ kế thừa tình cảm của nguyên chủ.

"Đau." Nàng sờ sờ trán mình, bị rách một lỗ, đã được xử lý đơn giản.

Nàng làm nũng một cách rất tự nhiên, mềm mại, mang theo một tia ủy khuất, giống như trước kia.

Mộc nhị phu nhân cẩn thận lấy khăn lau vết máu khô trên trán Mộc Vãn Tình, còn không ngừng dỗ dành nàng, những người khác cũng vây quanh nàng an ủi.