Chương 17

Ngô Đông Minh từ sớm đã có chuẩn bị, "Ta đã thẩm vấn hạ nhân Mộc gia, nhị phòng bị chèn ép lợi hại, cuộc sống không dễ chịu, không có Mộc lão thái thái cho phép thì không thể ra ngoài, nghe nói Mộc nhị gia học thức bình thường, không có làm quan, ba hài tử dưới gối đều rất tầm thường, nhưng ta thấy Mộc tam tiểu thư thông minh lanh lợi."

Xuất phát từ lòng hiếu kỳ, hắn cố ý hỏi thăm chuyện nhị phòng nhiều hơn, không ngờ lại có ích.

Hoàng Thượng khẽ lắc đầu, "Mộc lão thái thái mắt kém lòng dạ không ổn, tiếc cho một trung quân chi sĩ như vậy."

Theo hắn thấy, Mộc Vãn Tình chỉ là một cô nương được nuôi dưỡng trong khuê phòng, nào hiểu được những chuyện này, chỉ có một loại khả năng, phụ thân nàng hiểu rõ đại nghĩa, hết lòng trung thành với quân vương, hài tử mới có thể hiểu chuyện như thế.

Nghĩ như vậy, ấn tượng đối với nhị phòng Mộc gia tương đối không tệ.

Phải nói đây qua là một sự hiểu lầm đẹp đẽ.

"So với Mộc đại tiểu thư thì sao?"

Ngô Đông Minh mỉm cười, "Mộc tam tiểu thư càng nội tú." Lời hắn nói rất có ẩn ý.

Một người bình ổn tự nhiên phòng ngừa chu đáo, một người giả vờ lấy cái chết để uy hϊếp, đều rất có thủ đoạn.

Không sai, thủ đoạn của Mộc Cẩm Dao không gạt được ánh mắt của hắn, chỉ là hắn không có nói ra mà thôi.

Nhưng vào lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bẩm báo, "Hoàng Thượng, quý phi nương nương cùng Tam hoàng tử cầu kiến."

Ngô Đông Minh da đầu tê dại, thầm kêu một tiếng không tốt, là tới hưng sư vấn tội đi.

Hắn giành trước hỏi một câu, "Hoàng thượng, nên xử lý sính lễ Định Viễn Hầu phủ như thế nào?"

Hoàng Thượng không cần suy nghĩ liền mở miệng, "Sung công."

"Vâng." Ngô Đông Minh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, may mà chống đỡ được áp lực, không có trả lại sính lễ cho Viễn Hầu phủ, hợp tâm ý Hoàng thượng.

Nha đầu kia nói rất đúng, quân tâm khó dò, không cần phỏng đoán tâm tư hoàng đế, không hiểu liền hỏi, ngoan ngoãn nghe lệnh là được rồi.

Ừm, tính nàng một công.

Hoàng Thượng hơi trầm ngâm, "Mau chóng điều tra rõ ràng vụ án, không nên kéo dài. "

"Vâng."

Ngô Đông Minh hơi đợi một lát, thấy quân vương không mở miệng nữa, lúc này mới cáo lui.

Hắn ra cửa liền nhìn thấy mẹ con quý phi, vội vàng tiến lên hành lễ, "Tham kiến quý phi nương nương, tham kiến Tam hoàng tử."

Quý phi thần thái quý phái, không có nhìn thẳng vào hắn.

Tam hoàng tử tuổi trẻ khí thịnh, liền không nhẫn nhịn được, "Ngô đại nhân, nghe nói ngài vừa mới khám xét phủ Hộ Bộ Thị Lang."

Hắn là do quý phi sinh ra, được sủng thành tiểu bá vương, phá lệ tùy hứng.

Ngô Đông Minh nhìn thấy tiểu tổ tông này liền đau đầu, cực kỳ không nói lý lẽ a, nhưng hết lần này tới lần khác lại được Hoàng Thượng yêu thích.

Hắn trả lời, "Phụng hoàng mệnh làm việc."

Tam hoàng tử bất mãn chất vấn, "Định Viễn Hầu phủ muốn lấy lại sính lễ là chuyện thiên kinh địa nghĩa, vì sao ngươi không chịu, ngươi là đang cố ý làm mẫu phi mất mặt."

Định Viễn Hầu là cữu cữu của hắn, Thế tử là biểu ca của hắn, thân không thể thân hơn, trói chết trên thuyền của hắn, lợi ích của bọn họ là một thể.

Ngô Đông Minh không nể mặt Viễn Hầu, chính là không nể mặt hắn với mẫu phi.

Cẩu nô tài không thức thời này.

Ngô Đông Minh chắp tay, vẻ mặt kính cẩn, "Không dám, đây là ý chỉ của Hoàng thượng."

Ngụ ý, có bất mãn gì thì đi tìm Hoàng Thượng náo loạn a.

Kỳ thật, hắn biết Tam hoàng tử đang mượn đề tài để trút giận, ai bảo hắn không tiếp nhận lời mời chào của Tam hoàng tử, không đầu nhập vào môn hạ của người ta chứ?

Hắn không nghĩ tới, Ô Y Vệ là thứ mà Hoàng tử có thể duỗi tay tới sao? Sốt ruột mời chào thế lực áp đảo như vậy, sẽ khiến cho Hoàng Thượng nghĩ thế nào?

Sắc mặt Tam hoàng tử trầm xuống, vừa định nói cái gì: Bên trong truyền đến tiếng ho nhẹ, hắn lập tức đổi vẻ mặt tươi cười, vui vẻ kêu lên, "Phụ hoàng, nhi thần tới rồi."

Trở mặt như lật sách, hỉ nộ biến ảo vô thường.