Chương 15

Trong nhà lao lặng ngắt như tờ, không riêng gì người Mộc gia trợn tròn mắt, ngay cả người trong nhà giam bên cạnh đều nghe tới ngây người.

Quá dũng cảm, cái gì cũng dám nói.

Mộc lão thái thái ở nhà mẹ đẻ thiên kiều bách sủng, sau khi xuất giá làm chủ mẫu một nhà nói một không có hai, hiện giờ lại càng là lão thái quân cao cao tại thượng.

Không ai dám bất kính với bà.

"Mộc Vãn Tình, sao ngươi dám nói chuyện như vậy?"

Kỳ thật Mộc Vãn Tình là một người rất ôn hòa, nhưng mà, Mộc lão thái thái chạm tới điểm mấu chốt của nàng.

"Trước kia nhi tử ngươi là quan viên tam phẩm, ngươi là lão tổ tông trong phủ nói một không có hai, ta chỉ coi mình là người mù kẻ điếc, chỉ nhìn không dám nói."

Nàng cười cực kỳ đẹp mắt, ngây thơ hồn nhiên, lại khiến cho người ta không hiểu sao lại phát lạnh. "Hiện tại, Mộc gia xong đời, ai cao quý hơn ai hơn chứ."

Nàng đại nghịch bất đạo như vậy, khiến cho Mộc lão thái thái tức giận hai mắt sung huyết, khí huyết quay cuồng.

"Mộc gia sẽ có một ngày xoay người, đến lúc đó…"

Bà sẽ không bỏ qua nha đầu chết tiệt này.

Mộc Vãn Tình lạnh lùng hỏi ngược lại, "Một năm hai năm, hay là năm năm mười năm, chỉ là không biết ngươi đã già như vậy, có thể sống sót để nhìn thấy ngày đó hay không."

Toàn trường: ….

Mộc lão thái thái giận tím mặt, "Trọng Đức, trục xuất nàng ra khỏi Mộc gia, gạch bỏ tên của nàng, nàng còn sống chính là kẻ vô tông tộc, ai cũng phỉ nhổ, sau khi chết liền thành cô hồn dã quỷ."

Mộc Nhị gia không khỏi nóng nảy, "Đừng, mẫu thân, hài tử còn nhỏ không hiểu chuyện, ta thay nàng xin lỗi người."

Hắn nháy mắt với con gái, "Vãn Tình, mau xin lỗi đi."

Hắn là người không có tiền đồ, chuyện gì cũng không dám mạo hiểm, tính tình yếu đuối, nhưng lại thật sự yêu thương thê nhi.

Mộc Nhị phu nhân cũng kéo ống tay áo nữ nhi, ý bảo nàng thu lại lời nói.

Mặc kệ như thế nào, vãn bối chống lại trưởng bối chính là bất hiếu, truyền ra ngoài sẽ không dễ nghe.

Mộc Vãn Tình nháy mắt với nàng, cố ý vui vẻ lớn tiếng nói, "Đại bá ơi, cầu xin đại bá trục xuất cả nhà chúng ta ra ngoài đi, không phải người Mộc gia thì không cần ngồi tù."

Lời nói của nàng như một tiếng sấm, mở một thế giới mới, người Mộc gia đều ngây dại, lập tức tròng mắt đảo quanh, tất cả đều suy nghĩ.

Đích thứ tử của đại phòng Mộc gia gấp gáp nhảy ra, "Tổ mẫu, trục xuất ta ra ngoài, cầu xin ngài, coi như để giữ gốc rễ cho Mộc gia đi."

Thứ tử tam phòng Mộc gia cũng không cam lòng yếu thế, "Tổ mẫu, ta không muốn ngồi tù, không muốn bị chém đầu, ngài thương ta nhất, giúp đỡ tôn tử của ngài đi."

Mộc tam gia càng lớn tiếng la hét, "Mẫu thân, đuổi tam phòng chúng ta ra đi, ta tình nguyện làm người không có tông tộc."

Mấy người này đều là tâm can cốt nhục của Mộc lão thái thái, nhưng ở thời khắc mấu chốt lại liều mạng xóa sạch quan hệ, lạnh lẽo đến mức này.

Mộc lão thái thái tức đến hộc máu, ánh mắt trợn trắng, ngực đang nhỏ máu, cũng không thèm để ý đến việc cãi nhau với Mộc Vãn Tình nữa.

Khóe miệng Mộc Vãn Tình khẽ nhếch, đây chính là con cháu lão thái thái yêu thương nhất.

Một đám ngu xuẩn, cũng không nghĩ tới hiện tại là lúc nào, trước khi xảy ra chuyện còn có vài phần khả năng trục xuất, hiện tại sao, tuyệt đối không có khả năng.

Vừa ngu xuẩn lại không có trách nhiệm, tham sống sợ chết, vì mạng sống mà ngay cả tổ tông cũng không cần.

Ván thứ nhất, Mộc Vãn Tình vs Mộc lão thái thái, Vãn Tình thắng!