Chương 1

Mùa thu lá vàng, mười dặm hoa quế thoảng hương, mùi thơm ngào ngạt.

Mộc phủ, đèn l*иg đỏ thẫm treo cao ở đại môn.

Những khóm hoa cùng đình đài lầu các đều được phủ lên sắc đỏ, tạo nên một khung cảnh vui vẻ.

Hôm nay là sinh thần của lão thái thái Mộc phủ, toàn tộc dốc lực, mời khách khứa tới chúc thọ lão phu nhân.

Chính đường, Mộc lão thái thái ăn mặc phú quý, chúng tinh phủng nguyệt ngồi ở giữa, mặt đầy tươi cười chiêu đãi nữ quyến các nhà, mỗi người đều cẩm y hoa phục, châu quang bảo khí.

Thật sự là lửa đổ thêm dầu, dệt hoa trên gấm.

Mấy cháu gái của nàng tùy thời hầu hạ bên người, mỗi một người đều kiều mỹ động lòng người.

Trong đó, đứng ở phía trước là cháu gái trưởng của Mộc gia, Mộc Cẩm Dao, phụ thân nàng là gia chủ Mộc gia, giữ chức vụ Hộ Bộ Thị Lang.Nàng lớn lên quốc sắc thiên hương, tài hoa hơn người, là quý nữ nổi danh nhất kinh thành, còn được xứng danh ngang hàng với thiên kiêm phủ Thừa Quốc Công kinh thành, danh tiếng nhất thời không gì sánh được.

Nhất gia hữu nữ bách gia cầu, từ lúc nàng mười tuổi, cánh cửa trong nhà đều sắp bị bà mối giẫm đạp.

Không những thế, vừa mới cập kê đã được định ra một chuyện hôn sự thập toàn thập mỹ.

Nhân vật chính ngày hôm nay tất nhiên là Mộc lão thái thái, nàng sinh được tổng cộng hai trai hai gái, trưởng tử hiện giờ là Hộ Bộ Thị Lang tam phẩm, nghe nói lại sắp được thăng chức.

Hai nữ nhi cũng được gả vào nhà không tệ, dưới gối lại có một đứa cháu gái nổi danh khắp kinh thành, tiền đồ vô hạn.

Rất nhiều người vây quanh bên cạnh nàng nịnh nọt, "Vẫn là lão thái thái biết dạy người nhất, mỗi một đứa cháu gái đều xuất sắc hơn người, đại tiểu thư nhà ngài ôn nhu hiền thục, tài mạo song toàn, ngay cả quý phi nương nương cũng đã khen qua."

Mộc Cẩm Dao mặc một chiếc áo lụa vàng tuyết có đính hoa mẫu đơn, vạt áo thêu đầy hoa văn, váy gấm bên dưới có màu hồng, trên thân mang đầy châu thúy, trâm cài phượng hoàng trên tóc nàng tỏa ra quang hoa, khiến nàng càng thêm minh diễm động lòng người.

Mộc lão thái thái vuốt ve bàn tay ngọc ngà mảnh khảnh của nàng, trong mắt tràn đầy từ ái, "Cả đời này ta đắc ý nhất chính là dạy ra được một đứa cháu gái ưu tú như vậy, chỉ một mình nàng còn tốt hơn vô số người, ai, lại nói tiếp ta liền thật sự không nỡ để nàng xuất giá."

Tháng sau chính là ngày thành hôn, nhà trai là thế tử Khương Minh Diệp của Định Viễn Hầu phủ, nhân phẩm cao đẹp, phong độ nhẹ nhàng, là thanh niên ưu tú nhất trong giới.

Quan trọng nhất là, cô cô ruột của Khương Minh Diệp chính là quý phi được sủng ái nhất trong cung, nói không chừng ngày sau còn có thể lên một bậc.

Mộc Cẩm Dao xấu hổ đỏ mặt, vụиɠ ŧяộʍ nhìn thoáng qua phu nhân Định Viễn Hầu phủ ở bên tay trái, mẹ chồng tương lai của nàng.

Phu nhân Định Viễn Hầu ung dung cao quý mỉm cười với nàng, nụ cười ôn hòa, hiển nhiên rất thích nàng.

Trong lòng Mộc Cẩm Dao trong lòng mừng thầm, nhịn không được mà khát vọng về cuộc sống tốt đẹp trong tương lai.

Nàng cướp hết sự nổi bật khiến cho trong lòng những nữ hài tử khác không vui, nhưng trên mặt không lộ, một đám mỉm cười đứng ra tặng quà mừng thọ cho lão thái thái, có người vẽ tranh, có người đánh đàn, có người làm thơ, có người tặng khăn tay tự thêu biểu lộ lòng hiếu thảo.

Vừa thể hiện tài nghệ, lại có được cái danh hiếu thuận, nhất cử lưỡng tiện.

Đại gia khoe khoang tài nghệ trong những tràng reo hò, tiếng cười không ngừng, bầu không khí cực kỳ náo nhiệt.

Mà cháu gái nhị phòng Mộc Vãn Tình hơi rũ mắt, an tĩnh lại khiêm tốn đứng ở trong đám người, cực kỳ điệu thấp.

Dù sao nhị phòng chỉ là con vợ lẻ, ngoại trừ ngày lễ tết ra ngoài lộ diện, bình thường chỉ đóng cửa trải qua những ngày bình đạm của mình, cũng không gây chuyện.

Nhưng vào lúc này, bên ngoài truyền đến một trận tiếng ồn.

Chủ mẫu Mộc đại phu nhân khẽ nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia không vui, nháy mắt với lão ma ma bên cạnh.

Khách khứa nhìn nhau một cái, cảm thấy nhà họ Mộc trị gia không ổn a.

Chỉ thấy, một nha đầu té ngã vọt vào, sắc mặt sợ hãi, môi run rẩy, lời nói đều không lưu loát, "Không tốt, Ô Y Vệ tới rồi..."