Chương 13: Người tình bí mật của nhân vật phản diện cố chấp

Edit: Diệp Văn

Đau đớn hơn cả việc mất mát đó là đã từng có nhưng lại đánh mất. Tuyệt vọng có lẽ là hạnh phúc gần ngay trước mắt, rồi lại bỗng chốc tan biến.

Lúc Nghiêm Sương Tẫn tìm thấy Lăng Châu trong con hẻm nhỏ tối mù, sự đau đớn và tuyệt vọng đã không còn có thể diễn tả được nỗi lòng của cậu ta.

Năm mười bảy tuổi, cậu ta đem lòng yêu một chàng trai trẻ, người đã từng nói rằng muốn ở bên cậu ta suốt cả đời, đã từng đeo chiếc nhẫn cho cậu ta... bỗng ngã xuống trong vũng máu.

Cho dù là tiếng la hét bên tai của mọi người, hay là tiếng bước chân hoảng loạn, Nghiêm Sương Tẫn cũng không còn nghe lọt tai. Dường như cậu ta bỗng chốc mất đi thính giác, trước mắt chỉ còn lại hình ảnh của Lăng Châu với hơi thở thoi thóp.

Khi ngồi trên xe cứu thương, người đang gần như hôn mê đã kéo lấy áo của cậu ta nói: "Bạn trai à, đừng khóc nhé."

Cậu ta có khóc sao? Nghiêm Sương Tẫn bàng hoàng nắm chặt tay của Lăng Châu, vẻ mặt đờ đẫn như thể bị cướp mất linh hồn vậy.

"Tiêu Nghiêm, hình như có một chuyện tớ chưa nói với cậu." Lăng Châu ngẩng đầu nhìn cậu ta, cố gắng nở nụ cười nói: "Tớ thật sự thật sự..."

Lăng Châu dừng một hồi rồi mới tiếp tục nói: "Rất muốn làm lại từ đầu... muốn được bình yên ở bên cậu cả đời. Nhưng mà, xin lỗi nhé, có lẽ lần này tớ phải thất hứa rồi—— "

"Xin lỗi." Trước mắt Lăng Châu trở nên tối đen như mực, bên tai vang lên tiếng hét đau đớn của Nghiêm Sương Tẫn.

...

"Dấu hiệu sống của bệnh nhân rất yếu, hãy lập tức cấp cứu!"

Tiếng tích tắc của máy móc có chút ồn ào, Lăng Châu không cảm nhận được sự đau đớn nữa, nhưng lại nghe thấy tiếng kêu đau đớn của rất nhiều người.

"Lăng Châu, tớ không cho phép cậu rời khỏi tớ, cậu có nghe thấy không?"

"Hãy cứu sống cậu ấy cho tôi, bất kể là bằng cách nào."

Giọng nói của Cố Thành Diệu và Nghiêm Sương Tẫn liên tục vang vọng trong trí não của cậu, họ giống như là những con thú rơi vào đường cùng vậy, tuyệt vọng và bất lực, hận không thể xé tan sự trói buộc vô hình nào đó.

"Lăng Châu..."

Tiếng gào thét của họ đan xen vào nhau, tựa như những đôi tay vô hình ngoi lên từ trong vực sâu, muốn cứu vãn nhưng tuyệt vọng.

Còn những gì Lăng Châu có thể làm chính là dâng tặng họ một giấc mơ đẹp cuối cùng trước khi rời xa. Ít ra, trước lúc cậu ra đi, tất cả họ đều nhận được lời "bộc bạch" chân thành nhất của Lăng Châu.

Sau lời bộc bạch, chính là lời từ biệt.

[Chỉ số tình yêu của Nghiêm Sương Tẫn 100%!]

[Thành công chinh phục nhân vật ở vị diện thứ hai!]

[Đang thoát khỏi vị diện thứ hai...50%..90%...]

[Xin chúc mừng chủ nhân đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ ở vị diện thứ hai, đồng thời đã thoát khỏi thế giới ấy!]

Ôi, thành công rồi. Đúng là cách tốt nhất để đối phó với Nghiêm Sương Tẫn chính là sử dụng khổ nhục kế.

Lăng Châu thở một hơi thật dài, từ từ thả lỏng người. Không thể không nói điều kiện của nhà họ Thời thật sự rất tốt, tòa nhà tựa núi giáp sông, phong cảnh tuyệt đẹp, vừa ngước mắt là có thể nhìn thấy dòng sông nước chảy chầm chậm bên ngoài cửa sổ sát sàn.

Cậu từ từ đi đến bên cửa sổ, nơi đây là thế giới thứ ba, cũng là thế giới nguy hiểm nhất tính đến thời điểm hiện tại.

"Số liệu của Thời Ngọc như thế nào rồi?" Mấy ngày nay Lăng Châu mãi bận rộn đối phó với Nghiêm Sương Tẫn, dành cả công sức và thời gian cho vị diện thứ hai. Lăng Châu thật sự có hơi không nắm bắt được tính cách thay đổi thất thường của Thời Ngọc.

[Chỉ số tình yêu của Thời Ngọc 44,44%, chỉ số hắc hóa 90%]

Tên này được lắm, thế mà lại không thay đổi chút nào. Chỉ số tình yêu thì còn chấp nhận được, vì dù sao Lăng Châu cũng chưa định cám dỗ anh ta. Nhưng mà chỉ số hắc hóa lại không chút thay đổi sao?

Cậu nhớ rõ ràng rằng mình đã giao ra chứng cứ của Thời Khánh Niên rồi mà. Chẳng lẽ chứng cứ vẫn còn chưa đủ triệt để sao?

Lăng Châu đang mải mê suy nghĩ, từ xa dì Trương đã nhìn thấy cậu đứng bên cửa sổ hóng gió, lại không khỏi bắt đầu càm ràm: "Trời ạ, cậu út ơi, hãy mau trở vào phòng đi, lỡ như lại đổ bệnh thì làm sao đây?"

"Vâng." Lăng Châu nhìn dì Trương, cậu vẫn luôn cảm thấy dì Trương là người gần gũi nhất trong số những người ở các vị diện này. Cho dù những nhân vật chính đều yêu cậu đậm sâu, nhưng Lăng Châu chỉ toàn dùng mưu lược để đối phó với họ là nhiều, cũng không có cách nào đối đãi với họ như người thật vậy.

Có lẽ là do nhân vật nằm ngoài cuộc chơi như như dì Trương đây không hề có mối quan hệ lợi ích trực tiếp nào với cậu, nên ngược lại Lăng Châu có thể hạ thấp cảnh giác hơn.

"Cậu đó, lớn thế này rồi mà tính tình vẫn còn như trẻ con, mấy ngày trước đòi nhảy lầu làm tôi sợ muốn chết." Dì Trương đỡ Lăng Châu đi về phòng nói: "Hôm nay người trong nhà đều sẽ về nhà nghỉ lễ, cậu đừng có gây chuyện đó biết không?"

Trong gia đình giàu có ở mọi thế kỷ như nhà họ Thời này, ai ai cũng đều thông minh cả, không có ai là dễ đối phó, dì Trương thật sự sợ rằng Lăng Châu sẽ phải chịu thiệt thòi —— chỉ là dì Trương không biết rằng Lăng Châu mới chính là kẻ không dễ đối phó nhất.

"Hả? Hôm nay là ngày lễ sao?" Lăng Châu hỏi với vẻ hơi tò mò: "Không phải là vừa mới ăn tết xong ạ?"

"Cậu quên rồi sao? Hôm nay mọi người đều phải trở về để cúng bái tổ tiên, các cô chú trong nhà với cả mấy anh trai họ hàng của cậu đều phải về nhà ăn cơm."

"Thế à?" Lăng Châu thản nhiên nhướng mày nói: "Vậy thì hôm nay chắc sẽ náo nhiệt lắm đây." Thời Khánh Niên bị đổ oan lâu như vậy rồi, hôm nay cũng là lúc sẽ lại bị đổ oan hoàn toàn.

Lăng Châu nở nụ cười trong sáng vô hại và nói: "Dì Trương, dì hãy đi làm việc, tôi muốn đi đón anh ba về nhà!"

Nói xong, cậu út "không màng thế sự" của nhà họ Thời này liền mừng rỡ chạy đi xa. Thời Ngọc đứng cách đó không xa nhìn thấy, khẽ nheo mắt lại.

"Cậu hai, cậu út đúng là không hiểu chuyện mà, đợi cậu ấy lớn thêm nữa thì sẽ biết được ai mới là người yêu thương mình nhất thôi." Dì Trương thấy vẻ mặt của Thời Ngọc khó coi nên đã an ủi anh ta vài câu.

"Có thêm một người yêu thương Tiểu Châu của chúng ta cũng là chuyện tốt mà." Thời Ngọc điềm tĩnh nhìn người chạy ra cửa, lẩm bẩm tự nhủ với mình rằng: "Cứ để cậu ấy thân thiết hơn với Thời Khánh Niên đi."

Cũng chỉ là quân cờ trong tay của anh ta cả... Thời Ngọc lạnh lùng dõi theo một lúc, sau đó quay người đi vào nhà.

"Anh ba." Lăng Châu ngoan ngoãn đứng ở trước cửa nhà, lúc nhìn thấy Thời Khánh Niên xuống xe, cậu nở một nụ cười rạng rỡ nói: "Đã lâu không gặp."

Thời Khánh Niên nhìn thấy Lăng Châu đứng ở trước cửa chào đón mình với nụ cười sâu sắc, bỗng chốc có hơi lấy làm lạ.

Kể từ khi nào mà cậu nhóc Lăng Châu này lại đối xử tốt với anh ta như vậy nhỉ? Thời Khánh Niên tỏ ra khó hiểu nhìn Lăng Châu, nhưng khi đối diện với khuôn mặt tươi cười quá đỗi ưa nhìn của cậu, anh ta vẫn bước lên trước chào hỏi.

"Đã đỡ hơn chút nào chưa?"

Lăng Châu quàng lấy tay của anh ta, như thể hai người là bạn bè hết sức thân thiết với nhau vậy: "Đã đỡ hơn nhiều rồi ạ, cảm ơn anh ba quan tâm."

Không thể không nói, chỉ cần là người mà Lăng Châu muốn nhắm đến, thì sẽ không có ai là không thể tóm gọn. Bị Lăng Châu nhẹ nhàng quàng tay, tim của Thời Khánh Niên đã run lên một cách không thể kìm nén, giống như bị một loài động vật lông lá nào đó cọ vào tim vậy.

"Anh có mang ít quà cho em, lát nữa sẽ cho người mang đến phòng em, em xem thử là có thích không." Thật ra, Thời Khánh Niên vẫn luôn khá yêu mến cậu em trai không có máu mủ ruột thịt là Lăng Châu này —— Không có gì khác, ai mà không thích một cậu em trai vừa xinh xắn lại vừa ngoan ngoãn cơ chứ?

Tuy nhiên kể từ khi Lăng Châu vào nhà họ Thời, cứ y như là đã bị gán mác "dành riêng cho Thời Ngọc" vậy. Không ai có thể cướp người của Thời Ngọc.

Thời Khánh Niên liếc nhìn cái tay mảnh khảnh trắng nõn đang đặt trên cánh tay của mình, trong đầu lại lóe lên vài ý nghĩ.

Những năm nay tất cả mọi người đều vây lấy Thời Ngọc, phải nhìn vẻ mặt của Thời Ngọc để sống. Thời Khánh Niên cũng là người thừa kế của nhà họ Thời, nhưng lại luôn chịu sự đàn áp của Thời Ngọc, làm sao mà anh ta cam tâm cho được?

Để đánh bại Thời Ngọc, Thời Khánh Niên đã tốn công tốn sức toan tính nhiều năm. Giờ đây cũng đã đến lúc phải đối đầu trực diện rồi.

Anh ta nhìn khuôn mặt vô lo vô nghĩ của Lăng Châu, rồi khẽ nhếch môi lên, nếu biết chiến lợi phẩm sẽ là Lăng Châu, anh ta chắc chắn sẽ dốc hết công sức gấp trăm lần bây giờ.

"Tiểu Châu, nếu như anh hai không cần em nữa, thì em có đồng ý đi theo anh ba không?" Thời Khánh Niên có hơi giống Thời Ngọc, nhưng khuôn mặt lại không có khí chất vững vàng của việc từng trải qua sống chết như Thời Ngọc.

Câu hỏi kỳ lạ này khiến Lăng Châu cảm thấy có hơi buồn cười, chỉ với đoạn đường năm phút ngắn ngủi, cuối cùng là Thời Khánh Niên đang tưởng tượng gì trong đầu vậy?

"Anh ba, anh đang nói gì vậy?" Lăng Châu buông tay của anh ta ra, rồi cúi đầu nói: "Anh hai sẽ không bỏ mặc em đâu."

Thời Khánh Niên dỗ dành cậu như một đứa trẻ, thăm dò như đang nói đùa: "Anh nói là nếu như, nếu như anh hai và anh ba đều cùng lúc muốn có được em, thì em sẽ theo ai?"

Lăng Châu: "..." Cậu chọn mười ngàn.

Nhưng mà nếu như không có Thời Ngọc, thì Thời Khánh Niên thật sự hoàn toàn xứng đáng là một kẻ tài ba của nhà họ Thời. Tuy nhiên Thời Ngọc lại quá nổi trội, nên Thời Khánh Niên định sẵn chỉ có thể làm một nhân vật nhỏ.

"Tiểu Châu." Không biết từ khi nào mà Thời Ngọc đã đứng ngay sau lưng của hai người họ, anh ta đột nhiên lên tiếng, Thời Khánh Niên vội vàng thay đổi biểu cảm trên mặt và cảnh giác nhìn chằm chằm người đang đi đến.

Lăng Châu nhìn thấy Thời Ngọc, ánh mắt cũng trở nên bối rối. Cứ như là cặp tình nhân nhỏ đang lén lút hẹn hò rồi bị bắt gặp tại trận vậy.

"Qua đây." Thời Ngọc có hơi cứng rắn một cách bất ngờ. Lăng Châu thấy vậy, đành phải ngoan ngoãn nghe lời mà đi về phía Thời Ngọc. Chỉ là vừa đi vừa "tiếc nuối" nhìn Thời Khánh Niên vẫn đứng yên tại chỗ.

Thời Ngọc hơi cau mày lại, đưa tay lên nắm lấy tay của Lăng Châu.

Lúc này, cũng không biết Thời Khánh Niên đang suy tưởng điều gì, mà đồng thời cũng đưa tay lên nắm lấy tay trái của Lăng Châu.

Lăng Châu: "..." Đúng là hai bên đều khó xử.

"Em đã lâu lắm không được gặp Tiểu Châu rồi, vừa rồi thằng bé còn kêu là đòi em dẫn đi chơi nữa." Thời Khánh Niên nắm chặt Lăng Châu không chịu buông ra.

Thời Ngọc: "Thế à..." Anh ta đang nói chuyện với Thời Khánh Niên, nhưng từ đầu đến cuối ánh mắt của anh ta dường như chỉ dừng lại trên người Lăng Châu nói: "Tiểu Châu, bệnh của em vừa mới đỡ hơn một chút thôi, ngoan ngoãn đừng có đi lung tung nhé."

"Vâng..." Lăng Châu đồng ý, rồi nhẹ nhàng vung tay của Thời Khánh Niên ra, rồi lại nói với ánh mắt có hơi tủi thân: "Em nghe lời của anh hai ạ."

Trong mắt của Thời Khánh Niên, thì Lăng Châu chính là đang bị Thời Ngọc đe dọa, chỉ có thể khuất phục một cách đáng thương dưới sự uy nghiêm của Thời Ngọc.

Tính nổi loạn bỗng chốc được khơi dậy, Thời Khánh Niên nghiến răng nhìn "cậu bé đáng thương" đang đi theo sau Thời Ngọc, ý nghĩ khiến cho Thời Ngọc phải chết chưa bao giờ mãnh liệt đến vậy.

Lăng Châu được Thời Ngọc đưa trở về phòng, cậu ngơ ngác ngồi trên ghế sofa như thể không biết mình đã làm gì sai khiến cho Thời Ngọc tức giận, rồi lại tự nhiên có hơi uất ức.

"Anh hai..."

"Ngồi sát qua đây chút." Thời Ngọc vỗ lên chỗ ngồi bên cạnh của mình, cười nói: "Không phải trước đây em thích ở gần anh hai nhất sao? Bây giờ lớn rồi, không thích anh hai nữa à?"

Lăng Châu ngồi sát vào bên cạnh Thời Ngọc, trong tức khắc liền cảm nhận được khí thế mạnh mẽ không thể bỏ qua của người đàn ông này. Đó là sức mạnh răn đe chỉ có ở kẻ mạnh, tuy không sờ mó được, cũng không nhìn thấy được, nhưng bất cứ lúc nào cũng đều có thể cảm nhận được cả.

Thôi rồi... Lăng Châu nhắm mắt lại, hy vọng rằng Thời Ngọc sẽ không nổi điên quá mức. Cậu nghiến răng, kiềm chế tâm trạng đang muốn trốn thoát của mình mà ôm lấy cánh tay của Thời Ngọc một cách "ngây thơ".

"Anh hai, tay của anh có còn đau không?" Lăng Châu vừa nói vừa định nhìn xem cánh tay bị thương của Thời Ngọc.

Thời Ngọc dang tay ra trước mặt của cậu, vết sẹo trên tay của anh ta cũng hiện ra rõ ràng trước mắt Lăng Châu.

"Vết sẹo này..." Lăng Châu không để lộ ánh mắt sợ hãi hay thương hại như những người khác, cậu chỉ đơn giản là tò mò hỏi: "Còn đau không?"

Thời Ngọc còn chưa kịp nói, Lăng Châu đã cẩn thận nắm lấy tay của Thời Ngọc, rồi đưa lên môi nhẹ nhàng thổi.

Thời Ngọc chăm chú nhìn cậu một cách sâu lắng, dường như đang xem một câu đố thú vị và hóc búa gì đó vậy.

"Không tò mò đây là từ đâu mà ra à?" Những người bên cạnh đều vô cùng tò mò đối với quá khứ của Thời Ngọc, ước gì có thể đào sâu hơn nữa để tìm ra điểm yếu và nỗi khổ của anh ta, để dùng làm vũ khí sắc bén đối phó với anh ta.

Lăng Châu nhìn Thời Ngọc, rồi lại nhìn tay của Thời Ngọc và lắc đầu.

"Hả?" Thời Ngọc cười hỏi: "Sợ à?"

"Không phải." Lăng Châu buông Thời Ngọc ra, chậm rãi nói: "Em cũng có chuyện không muốn để cho người khác biết mà. Nếu như người khác cứ hỏi mãi, là em sẽ nổi giận đó."

Thời Ngọc nhìn cậu và im lặng một lúc.

Sau bao nhiêu ngày, cuối cùng Lăng Châu cũng nghe được âm thanh mong chờ từ

lâu — [Chỉ số tình yêu của Thời Ngọc +1+1+1]

Đột nhiên, Lăng Châu bị một đôi tay mạnh mẽ ôm vào eo, sau đó cậu ngã vào trong lòng của Thời Ngọc.

"Lăng Châu." Thời Ngọc nghiêng đầu, áp vào gò má nóng hổi của Lăng Châu nói: "Anh hai nói với em một bí mật nhé?"

Thời Ngọc: "Hôm nay, anh hai phải gϊếŧ chết một người." Anh hôn lên má của Lăng Châu nói: "Tiểu Châu, từ nay về sau em sẽ chỉ có mỗi mình anh hai đây thôi, biết không?"