Chương 7

Tiểu Cương chưa từng xem phim hoạt hình Chiến binh cơ giáp nên không biết Tiên Tiên đang hỏi gì. Cậu nhìn một cách ngơ ngác trả lời: "Ùm?"

Sau khi lăn lộn trong lớp học và không nhận được câu trả lời mong muốn trong lớp, Tiên Tiên ngồi trên sàn khóc thét lên.

"Oa...hu...!"

Tiểu Cương: "???"

Đứa trẻ xa lạ khóc dưới chân mình, Tiểu Cương không biết phải làm gì.

Tiên Tiên khóc đến mặt đỏ bừng, sắp thở không ra hơi.

Tiểu Cương ngồi xuống vỗ về đầu Tiên Tiên. "Đừng khóc nữa."

"Hu... Các cậu không thích Chiến binh cơ giáp, tớ không chơi với các cậu nữa đâu." Đắm chìm trong nỗi buồn, Tiên Tiên cuộn tròn một góc như một quả bóng, không để ý đến sự an ủi của Tiểu Cương.

Tiểu Cương vẫn quỳ, nhìn Tiên Tiên cuộn mình, không biết an ủi thế nào.

【Ùm, Chiến binh cơ giáp là gì? Cương Cương không biết.】

Một giọng nói vang lên trong đầu Tiên Tiên.

"Hức... ai đang nói thế?" Tiên Tiên hỏi trong tiếng nấc.

Tiểu Cương nhặt Chiến binh cơ giáp rơi trên sàn đưa cho Tiên Tiên.

"Đồ chơi, bẩn không tốt..."

"Hức...Hức..."

Tiên Tiên nằm bẹp trên sàn nhận lấy món đồ chơi yêu thích, vẫn hỏi: "Cậu có thích Chiến binh cơ giáp không?"

Tiểu Cương không hiểu, không biết trả lời thế nào.

[Giác Giác không biết.]

"Vậy cậu có xem Chiến binh cơ giáp chưa?"

Tiểu Cương đỏ mặt lắc đầu.

Tiên Tiên đứng dậy, vỗ vỗ mông, lau nước mũi: "Hay lắm đó, tớ sẽ gửi link cho cậu, cậu có thể xem bằng tài khoản của tớ, tớ có VIP."

Tiểu Cương không hiểu gì về thế giới này, không biết Tiên Tiên đang nói cái gì.

Tiên Tiên hào hứng kể về nội dung phim hoạt hình.

"Cậu có biết tại sao Chiến binh cơ giáp lại chảy máu thất khiếu không?" Cậu bé thao thao bất tuyệt.

Tiểu Cương lắc đầu.

"Đó là vì đây là sự che chở thiêng liêng của vị thần bảo hộ!"

"Năm sao lịch 233, 4 vị tướng cơ giáp liên bang chiến đấu với bộ tộc côn trùng. Đêm trước trận chiến, vị thần bảo hộ đã thay đổi ngoại hình của họ. Chính lớp sơn này đã giúp họ giành thắng lợi trong trận chiến!" Vẻ mặt Tiên Tiên tự hào, cặp sừng trên đầu cũng rung lên theo.

Tiểu Cương gật đầu ôm chặt con gấu đáng sợ.

"Có phải rất mạnh không?"

"Ừm."

Nhận được câu trả lời hài lòng, Tiên Tiên vui mừng mở cây kiếm có nhạc và bắt đầu lắc mông.

Thanh kiếm phát ra ánh đèn và hát bài hát chủ đề Chiến binh cơ giáp.

Tiên Tiên nhảy theo điệu nhạc.

Em giơ cao mông, càng nhảy càng hứng khởi. Chìm đắm trong âm nhạc, em quay tròn xoay vài vòng rồi nhảy lên xuống.

Tiểu Cương chưa bao giờ thấy điệu nhảy này, có vẻ ngạc nhiên, cậu vỗ tay theo nhịp.

Sau khi thỏa sức nhảy, gương mặt đỏ hoe của Tiên Tiên cuối cùng cũng nở nụ cười. "Nè, nếu cậu thích Chiến binh cơ giáp tớ sẽ cho cậu mượn vài ngày."

Tiên Tiên rất hào phóng, đưa luôn Chiến binh cơ giáp cho Tiểu Cương.

Không lâu sau em chĩa kiếm về phía Tiểu Cương: "Được rồi, bây giờ cậu làm quái vật nhé!"

Tiểu Cương ôm Chiến binh cơ giáp, không biết quái vật là gì. Cậu chưa từng nghe từ này.

Tiên Tiên cầm kiếm, nhảy tới trước mặt Tiểu Cương tư thế sẵn sàng:"Hãy chết đi quái vật độc ác bắt cóc Chiến binh cơ giáp, hôm nay ta thay trời hành đạo!"

Tiểu Cương: "Ùm?"

Cô Từ phát hiện tình huống bất thường ở góc lớp, vội vàng chạy tới ngăn cản: "Này, Tiên Tiên không được làm thế với bạn mới!"

Tiên Tiên rất mạnh, bình thường dễ dàng hạ gục một con hổ biến dị vài mét. Nếu không kiểm soát được sức mạnh, Tiểu Cương chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.

Cô Từ chưa kịp ngăn cản, thanh kiếm đã chém thẳng về phía Tiểu Cương.

"Ôi... Tiểu Cương! Nhanh tránh ra, nguy hiểm!" Cô Từ không ngờ ngay ngày đầu đi học, Tiểu Cương sẽ mất mạng.

Tiểu Cương ôm Chiến binh cơ giáp, mặt mày mơ hồ, không hiểu Tiên Tiên đang làm gì.

"Bộp..."

Thanh kiếm chém xuống Tiểu Cương như chém vào bông gòn.

Không khí đóng băng, Tiên Tiên giữ nguyên tư thế chém kiếm, phía sau, nét mặt Cô Từ méo xẹo.

Một lát sau.

"Ùm?"

Tiểu Cương không chút cảm xúc.

Theo tiếng động lớn, bàn ghế phía sau Tiểu Cương bị chém làm đôi, để lại một dấu kiếm trên tường.

Mặc dù ồn ào như vậy nhưng các bạn trong lớp không hề quay lại, coi như quen rồi.

Không lâu sau, tiếng thét của Cô Từ vang khắp tòa nhà: "A~~!"

Cô ấy đá Tiên Tiên ra xa như đá bóng, ôm chầm Tiểu Cương, hoảng hốt kiểm tra: "Tiểu Cương, có sao không?"

"Ùm?" Tiểu Cương quay đầu nhìn trong vòng tay Cô Từ. Bức tranh cậu vừa vẽ bị chém đứt cùng chiếc bàn.

Thanh kiếm có nhạc của Tiên Tiên mất đi sự rực rỡ của nó, âm nhạc trở nên gắt và méo mó.

Bị đá lăn ra xa, Tiên Tiên bò dậy, nghiêm túc nhìn cây kiếm: "Kiếm của tớ hỏng rồi!?"

Em chĩa kiếm về phía Tiểu Cương trong vòng tay cô giáo, nghiêm nghị: "Sao ngươi, quái vật khủng khϊếp, lại mạnh đến thế?"

Nói xong, em gục đầu xuống đất, miệng lẩm bẩm theo câu thoại kinh điển trong phim: "Để lão tử đóng cửa tịnh luyện, trận sau ta sẽ thắng!"

"Núi xanh không đổi, sông xanh vẫn chảy, đường còn dài, ta-với-ngươi, sẽ có ngày tái ngộ!"

Cô Từ bế Tiểu Cương lên kiểm tra vài lần, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm khi thấy cậu vẫn ổn.

Cô nhìn chằm chằm với đôi mắt đầy thăm dò trong lớp học, tìm kiếm Tiên Tiên sau khi vừa vượt qua cú shock lớn.

"Ca~! Man~! Tiên~! Con ra ngoài cho cô!" Với tiếng gầm của Sư tử Hà Đông toàn bộ tòa nhà giảng dạy rung chuyển.

Lúc này, Hiệu trưởng và giáo viên phỏng vấn đang uống trà sáng.

Hiệu trưởng nheo mắt thưởng thức thanh socola trong miệng một cách thoải mái, "Ồ, có vẻ như đất rung chuyển phải không?"

"Có vẻ như nó đến từ lớp hoa cúc nhỏ."

"Ồ, vậy à? Vậy thì không sao, hãy rót cho tôi thêm một cốc trà sữa."

Hai ông lão như không có chuyện gì xảy ra, khuôn mặt họ tràn ngập sự nhân từ, thậm chí còn cười tươi tắn.

"Được rồi!"

Tiên Tiên bị cô Từ ném ra đứng phạt và còn bị trừ đi một hoa hồng.

Ở cửa lớp, em nghiêm nghị như một người lính, hai bàn tay nhỏ chấp sau lưng.

Lúc này, ánh mắt sắc bén của em dừng lại trên Tiểu Cương.

"Con quái vật này thật sự có thể điều khiển Sư tử hà đông tấn công? Và còn đưa ta vào một khu vực phong tỏa, thậm chí còn cướp đi huy chương của ta."

"Khe khe khe."

*nụ cười ác ý

"Sức mạnh của con quái vật tối thượng thực sự kinh khủng như vậy!"

Tiên Tiên ôm cây kiếm, mải mê nhập vai "Hừ! Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây. Ta nhất định sẽ giải cứu Chiến binh cơ giáp trở về!"

Tiểu Cương không hề bị thương, cậu chỉ muốn nhặt bức tranh bị chém đôi.

Trước khi Tiểu Cương kịp nhặt, bức tranh trên sàn đã bị các bạn cùng lớp chạy ngang giẫm lên vài lần.

Tiểu Cương cúi xuống, lẳng lặng thu nhặt tờ giấy vẽ, trên đó có vài dấu chân nhỏ.

Chứng kiến cảnh tượng đau lòng, biểu cảm Cô Từ: Σ(0口0!)/