Chương 24

Công ty thẩm định và đấu giá đồ cổ uy tín nhất toàn liên bang chính là một trong những tài sản của cậu.

Từ thiết bị Terminal, cậu lấy ra ảnh chiếu 3D của một cây trâm ngọc cổ mà cậu đã mua với giá cắt cổ cách đây nửa năm, cùng với ký tự cổ xưa xuất hiện trên mạng gần đây và bản thiết kế chỉ mới xuất hiện trong hai ngày qua khiến cậu rất bất ngờ.

Tất cả như bị một sợi dây vô hình buộc chặt, một mắt xích nối tiếp mắt xích khác, cậu muốn biết liệu tất cả có phải do cùng một người tạo ra và những thứ này đến từ đâu.

Thỏ Hồng đang đợi trong phòng khách của công ty xây dựng.

Ông chỉ bằng quả bóng rổ, giờ đang cuộn tròn trên đệm ghế sofa phòng khách.

Lần này ông rất tự tin có thể giúp Khương Nham xử lý công việc hoàn hảo.

"Chủ tịch..." Trước khi có người bước vào, lễ tân ở cửa lần lượt cuối đầu chào hỏi.

Thư Tẫn Dạ vội vàng bước vào phòng khách, vẫn còn mặc đồng phục chưa kịp thay quần áo chỉnh tề.

Cậu không còn tâm trạng nghĩ ngợi gì khác, lập tức chạy đến càng sớm càng tốt, vì sợ rằng khách hàng sẽ đi sớm.

"Xin hỏi người cung cấp bản thiết kế là ai ạ?"

"Chủ tịch, chính là quý ngài này ạ."

Thỏ Hồng bay lên từ ghế, quay lại nhìn thấy người đến là thiếu gia nổi tiếng nhà họ Thư thì bất ngờ.

"Xin hỏi là tiên sinh cung cấp bản thiết kế đúng không ạ?"

"Là chủ nhân của tôi."

"Vậy tiên sinh có thể dẫn tôi đến gặp mặt chủ nhân của tiên sinh được không?"

"Xin lỗi Thư tổng, chủ nhân tôi thích yên tĩnh, không tiện tiếp khách."

Khuôn mặt đẹp trai của Thư Tẫn Dạ thoáng chút tiếc nuối, cuối cùng vẫn phải quay về tay không, không gặp được người thật.

Hai người trò chuyện một lúc, Thư Tẫn Dạ qua lời mô tả của Thỏ Hồng đoán chủ nhân phía sau có lẽ là một nhà thiết kế tự do.

"Xin Thư tổng giữ bí mật về bản thiết kế này."

"Được."

Thư Tẫn Dạ rất quan tâm đến thiết kế này, dù phải bỏ tiền ra cậu cũng sẵn sàng.

Hai người lập tức ký hợp đồng bảo mật.

"Nhân tiện, tôi cũng muốn hỏi, nếu chủ nhân của tiên sinh có thiết kế khác tôi cũng mong được hợp tác đầu tiên, bên tôi nhất định sẽ đưa ra mức ưu đãi lớn nhất."

"Được, vậy xin công ty sớm khởi công, tôi phải quay lại ngay. Nếu gặp khó khăn khi tìm đường thì liên lạc với tôi."

*

Thỏ Hồng quay về biệt thự thông báo kết quả cho Khương Nham, Khương Nham gật đầu hài lòng.

Anh không muốn lộ diện, tất cả công việc xây nhà anh giao hết cho Thỏ Hồng lo liệu.

Anh ngồi trên sofa nhìn chằm chằm màn hình giám sát nhà trẻ, lúc này Tiểu Cương đang học tiết buổi chiều ngoài trời.

Trong rừng, các bạn cùng lớp đang học cưỡi ngựa.

Khương Nham nhìn những thân cây to lớn trong màn hình, tự hỏi không biết thời đại giữa các vì sao có cây kim tơ nam mộc không.

Toàn bộ các công trình Đông Kỳ đều làm bằng gỗ, đặc biệt hoàng gia và quý tộc rất thích sử dụng kim tơ nam mộc, công trình bằng gỗ kim tơ nam mộc có thể tồn tại hàng trăm thậm chí hàng ngàn năm. Thời đó các vương hầu khắp nơi tìm kiếm gỗ kim tơ nam mộc để xây dinh thự, sau này số lượng kim tơ nam mộc ở Đông Kỳ ngày càng ít.

Khương Nham nhìn bảng chi tiết vật liệu do Thỏ Hồng đưa, tổng chi phí toàn bộ biệt thự không vượt quá dự tính của anh.

Ngày nay công nghệ cao có thể mô phỏng hệt như kiến trúc thời cổ, nhưng vật liệu sử dụng đa phần là hợp chất tổng hợp, bề ngoài trông tương tự nhưng thực chất kết cấu và hoa văn khác xa.

Vật liệu tổng hợp không thể tái hiện được vẻ cổ kính, đầy đặn và cái cốt cái hồn của kiến trúc Đông Kỳ.

Khương Nham xoa xoa trán, "Quản gia, bây giờ vẫn còn gỗ nam mộc không?"

"Thỏ Hồng không biết gỗ nam mộc mà chủ nhân đề cập là gì."

"Là một loại gỗ chất lượng rất cứng, thân lớn rất to, thân gỗ có mùi thơm tinh tế."

"À, có phải là gỗ đổ đổ không?" Thỏ Hồng đưa hình cho Khương Nham xem.

Khương Nham nhận ra ngay đó chính là kim tơ nam mộc, ra là ở liên bang họ gọi gỗ này là đổ đổ.

"Gỗ này có nhiều không?"

"Rất nhiều, nhiều vô kể."

Khương Nham thở phào nhẹ nhõm "Tốt, vậy đổi vật liệu xây dựng thành gỗ đổ đổ."

"Hả? Nhưng bây giờ không ai dùng gỗ để xây nhà nữa."

Khương Nham cười nhẹ "Không sao, cứ dùng đi."

"Vâng, nhận lệnh!"

Đúng lúc đó thiết bị Terminal của Thỏ Hồng rung lên, đội thi công đo đạc đã đến ngoại vi.

"Chủ nhân, đội xây dựng đã tới, ngài có...?"

"Ừm, tôi đi nghỉ một chút, còn lại ông lo giúp."

Tiểu Cương còn hai tiếng nữa mới tan học, Khương Nham định trở về địa cung ngủ một giấc.

"Vâng."

Chiều hôm đó, Thư Tẫn Dạ đã lẻn vào đội đo đạc, sự tò mò thôi thúc cậu, khiến cậu nhức nhối muốn gặp nhà thiết kế bí ẩn.

Theo hệ thống dẫn đường đến nơi, dọc đường họ đi qua con đường Thần Đạo bị hủy hoại, mọi người trong đội xây dựng đều cảm thán giá trị nghệ thuật vô cùng cao ở đây.

Tuy nhiên, trên gương mặt hoàn hảo đẹp trai của Thư Tẫn Dạ thoáng chút cô độc buồn bã.

Nhìn thấy những công trình bí ẩn đổ nát này, cảm giác tiếc nuối và buồn thảm như dòng điện chạy khắp người, lần đầu tiên cậu cảm nhận được sự nặng nề đau buồn của lịch sử qua kiến trúc.

Không hiểu sao trong lòng cậu dâng lên một nỗi day dứt mãnh liệt, như thể từng đến nơi này vậy, thậm chí đã có những trải nghiệm rất tồi tệ.

Người ra đón là Thỏ Hồng, Thư Tẫn Dạ vẫn chưa gặp được chủ nhà, cậu có chút thất vọng.

Thỏ Hồng định sửa Thần Đạo trước, sau khi Thần Đạo sửa xong mới thuận tiện vận chuyển vật liệu.

Lối vào địa cung, Thỏ Hồng cũng không biết, ông chỉ biết thường ngày chủ nhân ngủ dưới tầng hầm.

Ông nghĩ có lẽ bên dưới yên tĩnh hơn.

Sau khi dặn dò các lưu ý, để không làm phiền Khương Nham, Thỏ Hồng yêu cầu mọi người làm việc càng êm càng tốt.

Thư Tẫn Dạ điều tra biết cách đây nửa năm có đội xây dựng lắp đặt biệt thự nhanh ở đây, chủ nhân đang sống tại nơi này.

Cậu lợi dụng sơ hở lẻn vào trong sương mù, một biệt thự xuất hiện sâu trong thung lũng.

Trong sương mù, biệt thự trông u ám, cô độc.

Bỗng chốc.

Trong tầm mắt cậu xuất hiện bóng lưng mảnh mai, mái tóc đen dài tới thắt lưng, rất gọn gàng buông thõng, nhẹ nhàng lay động theo chuyển động của cơ thể, một mùi hương thơm thoang thoảng trong rừng.