Buổi chiều là tiết hoạt động ngoài trời, các bạn cầm balo rời khỏi lớp.
Nhà trẻ của quân khu chủ trương giáo dục rừng mở, hiệu trưởng không thích những thứ hoa hòe ở các trường tư thục khác. Ông luôn chủ trương cho trẻ tiếp xúc thiên nhiên, với các loài động thực vật trong rừng từ bé.
Để trẻ vừa học vừa chơi, chơi mà học là triết lý giáo dục của ông.
Trẻ tốt nghiệp nhà trẻ Tiểu Hồng Hoa Hoa có thể đã biết xây chỗ trú ẩn trong rừng, có nhiều kiến thức sinh tồn hoang dã, chuẩn bị tốt cho tương lai khi sống trong môi trường khắc nghiệt.
Tiết học ngoài trời được tổ chức sau tòa nhà giảng dạy, trong khu rừng. Có bảo vệ canh gác không cho trẻ đi xa.
Đặc biệt lớp Hoa Cúc Nhỏ gấp đôi bảo vệ so với các lớp khác dù học sinh ít hơn.
Vừa ra đến nơi, các bé đã chạy tung tăng.
Đây là ngày đầu Tiểu Cương đi học nên chưa quen ai, cậu đã tìm một góc cây nhỏ để ngồi một mình. Trong balo có sách hình về động vật và thực vật do cô phát sáng nay.
Trẻ nhỏ chưa biết chữ nên sách chỉ có hình. Dù cậu sống trong rừng với cha, cha cũng đã dạy cậu đọc những cuốn sách này, cậu cũng nhận ra hầu hết các loại động thực vật, nhưng vẫn xem sách rất chăm chú.
Không xa, Tiên Tiên xé vài chiếc lá to, dùng cuống lá buộc thành áo choàng. Mặc lên, em cảm thấy oai vệ ngầu lòi.
"Nhìn này, áo choàng của tớ có đẹp không?!"
Em khoe khắp nơi nhưng chẳng ai để ý. Chán nản, em bỗng nhớ ra bạn mới Tiểu Cương. Em muốn tiếp tục bàn với Tiểu Cương về Chiến Binh Cơ Giáp.
Vừa thấy Tiểu Cương ngồi một mình xem sách, Tiên Tiên ào tới tạo dáng Chiến Binh Cơ Giáp: Chân rộng mở, tay ôm ngực, thanh kiếm sau lưng, rất anh hùng.
Em hất cao cằm, vẻ mặt kiêu ngạo, tin tưởng Tiểu Cương sẽ phải sốc với vẻ đẹp của mình.
Bỗng em nhớ ra chưa biết tên bạn: "Cậu tên gì?"
Tiểu Cương ngước lên: "Khương..."
Chưa dứt lời, tiếng gọi vọng từ xa: "Tiên Tiên, chơi nhà nhà chung không?"
Mắt Tiên Tiên sáng lên, vội trả lời: "Chơi!" rồi phi thẳng đi luôn.
Tiểu Cương: "..."
Cậu cúi xuống tiếp tục đọc sách.
Mỗi buổi chiều các bé ăn vặt trong rừng.
Buổi chiều, nam giáo viên lên lớp.
Một người đàn ông cao to, oai vệ tuần tra với vẻ mặt nghiêm nghị, mặc đồ quân đội trên vai đeo vài huân chương.
Cô Từ nhẹ nhõm khi giao lớp cho thầy Ngô, chỉ cần thầy Ngô tiếp quản cô có thể lười biếng trong giờ làm.
Thầy Ngô là giáo viên khét tiếng nhất nhà trẻ.
Chỉ có thầy Ngô mới có thể khiến mấy đứa học trò lớp Hoa Cúc Nhỏ này ngoan ngoãn.
Cô Từ từng nhiều lần xin hiệu trưởng cho lớp học ngoài trời cả ngày nhưng bị từ chối vì thầy Ngô phải làm việc ở quân khu buổi sáng.
Giờ cô lui vào góc khuất ngủ gật.
Thầy Ngô nhìn đồng hồ, gần 3 giờ chiều rồi.
Tiếng hô vang vọng trong rừng: “Báo cáo!”
Nghe thấy, các bé biết tới giờ ăn trái cây rồi.
Tiên Tiên cầm kiếm chạy đầu tiên: “Tiên Tiên đến!”
Thầy Ngô đứng thẳng, hai tay sau lưng: “Không đúng quy cách, làm lại!”
Các bạn khác cũng ào tới.
“Quá ồn ào, làm lại từ đầu!” Thầy thổi còi.
“Khẩu hiệu đâu? Quên hết rồi à?”
Các bé đứng thành hàng trước thầy Ngô, đồng thanh vỗ tay:
"Một đám trẻ con nhỏ chưa đến đầu gối vặn đùi, xoay mông và vỗ tay trái phải, mở miệng với giọng sữa và vui tươi."
"Hô la, hô la, lái tàu! Gọi tên, tàu điểm danh khởi hành đi, lái tàu đi lái tàu!"
Tiên Tiên, có!
Tiểu Ức, có!
Tư Tư, có!
Tiểu Dạ, có!
Tráng Tráng, có!
...
Cuối cùng cất cao tiếng: “Hôm nay cũng sẽ vui vẻ!”
Thầy Ngô gật đầu hài lòng, bỗng thấy không có một đứa trẻ ngồi một mình.
Tiểu Cương say sưa đọc sách, không hề hay biết.
Thầy Ngô nhíu mày: “Bên kia, sao không đứng vào hàng báo cáo?!”
Các bạn khác nín thở, sợ thầy nổi giận.
Nghe có tiếng gọi, Tiểu Cương ngước lên: “Hả?” Cậu không biết phải làm gì.
“Ta nói em đấy, mau lại đây xếp hàng!” Thầy Ngô sắc mặt tối sầm.
Hầu hết học sinh ở đây đều là con em sĩ quan, lớn lên sẽ theo con đường quân sự nên từ bé phải rèn kỷ luật, tuân lệnh.
Tiểu Cương chậm rãi để sách xuống, nhìn các bạn đang đứng thành hàng, đầu óc suy nghĩ xem phải làm thế nào.
Thầy Ngô: “Ta chỉ đếm đến ba một! Hai!...”
Nghe giọng điệu đó, Tiểu Cương không kịp suy nghĩ, vội vàng chạy tới.
Đôi chân ngắn chạy nhanh như điện, như muốn bốc khói.
Bộp!
Chạy quá nhanh, Tiểu Cương vấp hòn đá ngã sấp mặt xuống đất.
“Chỉ đau đớn như thế đã không chịu nổi à? Đứng lên ngay!” Lời nói nghiêm khắc như roi vọt, khiến các bé run sợ.
Trong giờ học của thầy Ngô không ai dám khóc, khóc chắc chắn sẽ bị trừng phạt thậm tệ.
Tiểu Cương nằm sấp dần dần đứng lên, mặt dính đầy bụi đất. Cậu không dám chậm trễ, lau mặt rồi vỗ vỗ đầu gối, tiến vào hàng.
“Em cuối cùng kia, tên là gì?”
Giọng thầy Ngô như thẩm vấn, Tiểu Cương cảm thấy mình chắc đã làm điều gì sai trái khiến giáo viên tức giận.
Tiểu Cương nhăn mặt, đôi mắt đẹp dưới hàng mi rậm long lanh nước mắt, hai tay ngoan ngoãn đằng sau lưng.
“Hỏi em, tại sao không xếp hàng? Tên gì?”
Nước mắt Tiểu Cương đã đẫm lệ, cậu cố nén khóc, cúi đầu chào thấy giáo, khoảng khắc cậu cúi đầu xuống một dòng lệ lăn dài trên má rơi xuống đất.