Cửa mở, cửa hàng chẳng có một ai, nhóm người đồn Đoàn luyện đi thẳng vào phòng bếp phía sau. Vừa vào, đám người vốn là dân tập võ đã ngửi thấy mùi máu tươi.
Cạch cạch.
Đèn bật, cảnh tượng trước mắt khiến ai nấy hít thở căng thẳng.
Nhìn thấy mà giật mình.
Trần nhà, mặt đất, trên tường, trên kệ, cả thảy toàn là máu bắn tung tóe.
“Nhìn vết máu bắn tung tóe như vậy, có người bị chặt đầu.” Phong Đình nghĩ đến cô nhóc cách đây không lâu còn cầm khoai lang nướng ngồi một mình bên đường mà trong lòng anh thắt lại. Anh đưa mắt đảo quanh, phát hiện cửa sân sau không có vết máu.
Rút lui nhanh là thế mà chẳng định tâm thu dọn vết máu, rõ ràng không có ý định che đậy; kế đó đầu đường sân sau cũng không có vết máu đã nói rõ các thi thể được xử lý trong nhà bếp này.
Phong Đình cầm chuôi đao trên thắt lưng, đi tới trước tủ đông.
Anh ta từ từ vén tủ đông lên.
Hơi thở lạnh lẽo phả vào mặt, có đầu tươi và chân tay thân thể đứt lìa.
Khi nhìn thấy khuôn mặt của Tưởng Xuân, Phong Đình không biết nên thở phào nhẹ nhõm hay cần lo lâu.
“Đội trưởng, bên này toàn là xác người.”
“Bên này cũng vậy.”
“Chúa ơi, tất cả chết hết!”
Trán đám người như thể đổ hết mồ hôi.
Theo lời Trần Nhiên, những người này đều là nhân viên kiểm soát cải trang do phủ Thứ sử sắp xếp, tất nhiên toàn người rất mạnh, thế mà lại bị diệt sạch không chút tiếng động trong cửa hàng tiện lợi này.
Vụ án vẫn chưa được phá, cũng chưa tìm thấy bọn trẻ, đám người quan phủ đã chết bảy thậm chí còn để chết một người dân và hai người khác mất tích…
Chờ đã, rốt cuộc đám con nít bị ma quỷ hay nhóm người này bắt đi?
“Việc này nếu bùng nổ chỉ sợ dân chúng Lăng Thành thêm phần khủng hoảng, cũng không che đậy được bên phía đối ngoại. E là ngay cả đồn Đoàn luyện của chúng ta cũng bị giáng tội.”
Các nhân viên đồn Đoàn luyện đã nhận thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề.
Phong Đình nhanh chóng kiểm tra thi thể dưới đầu Tưởng Xuân: “Chết chưa được một ngày, đoán chừng bọn họ vừa đến điểm ngụy trang này không được bao lâu đã bị người khác tiêu diệt.”
Về phần Tưởng Xuân lại bỏ mạng chưa đầy một giờ, máy giám sát bên ngoài ngay từ đầu đã hư.
“Cho nên Tưởng Xuân này cùng Chương Trình nọ hợp tác truy sát người báo án kia, riêng cô bé lại đâm đầu vào cửa hàng tiện lợi này. Vốn cửa hàng tiện lợi do đám người phủ Thứ sử sắp xếp mới nằm vùng ở đây nhưng… Sự thật là những người này bị một nhóm côn đồ gi ết chết, chim tu hú chiếm tổ chim khách.”
“Nghĩ như thế thì người báo án này quả thực xui tột cùng.”
Rất xui xẻo, giống như thiên nhiên là một cái hố sâu, chẳng gặp được bất kỳ chuyện tốt nào.
Phong Đình nghĩ đến chuyện xui rủi mà Trần A Điêu gặp phải từ khi linh khí sống lại đến nay đã muốn cho con bé này tới chùa bái lạy.
Nhưng điều kiện tiên quyết là lần này cô bé còn sống sót.
Phong Đình rơi vào trầm tư: Tình huống có thể ác liệt hơn so với suy đoán ban đầu. Hẳn phủ Thứ sử không biết, nhưng hiển nhiên Tư mã châu bên kia đã hoài nghi do người tạo ra từ trước mà không phải là ma quỷ quấy phá, thành thử càng để ý điều tra con người hơn. Hiện tại xem ra Tư mã châu đi đúng đường còn phủ Thứ sử thấp kém tuột lại.
Nhìn lại nhóm người gϊếŧ Tưởng Xuân nhưng lại đưa hai người A Điêu đi, tám chín phần do hai người bọn cô bé từng hấp thu linh khí, có giá trị.
Và loại rút lui không màng đến chuyện kết thúc công việc này, âu hoặc đi đến sào huyệt bên kia mang theo đám trẻ em rút khỏi Lăng Thành, hoặc…
Xác suất lớn sẽ rơi vào phần “hoặc” phía sau. Bởi lẽ tình huống bất ngờ của ba người A Điêu rất có thể sẽ mang lại sự chú ý của quan phủ, thế nên nhóm người này lấy tốc độ làm thật nhanh. Chưa kể nhóm người này dễ dàng tìm thấy điểm kiểm soát ngụy trang chính thức và gi ết chết bảy người đã cho thấy có tay trong báo tin.
Rõ rành, nhóm người này cũng biết tối nay quan phủ bày ra thiên la địa võng, giao thông bị giám sát là chắc, như vậy mục tiêu từ 23 đứa nhỏ quá lớn, muốn rút đi sẽ rất khó, nên là…
Tối nay xử lý ngay.
Sự tình quá lớn, chỉ một đồn Đoàn luyện không giải quyết được. Phong Đình biết giờ đây mình có hai lựa chọn, một là báo lên phủ Thứ sử, hai là báo cáo cho Tư mã châu.
Cho dù đó là nhóm trước hay nhóm sau, bọn anh sẽ gây chuyện với một bên, phải xem chuyện này có đáng giá hay không.
Thật ra người Phong Đình hiện tại nên báo cáo nhất chính là cấp trên của mình, cũng chính là vị Trưởng Đoàn luyện kia. Song, anh biết người này cẩn thận e dè, tuyệt đối không chịu mạo hiểm, ước gì không biết chuyện này; lỡ như bươi ra chuyện thật, người này còn có thể biến chuyện thành anh chưa từng báo cáo cho ông ta để mình thoát thân.
Cho nên Phong Đình cầm lấy điện thoại di động, toan kết nối tới một số lại chẳng ngờ được số này lại gọi tới trước.
“Phong đại nhân, bên tôi cũng điều tra được một ít tình huống, không biết ngài có thời gian nghe không?”
Đó là Trần Nhiên.
Phong Đình ý thức được — Trần Nhiên này muốn lôi kéo mình vào trận doanh của ông ta.
Thật ra người bình thường sẽ chọn Thứ sử Triệu Du mà không phải là Trần Nhiên, người có phẩm cấp và bối cảnh kém một chút.
Nhưng hoàn cảnh tạo ra thế cục, dưới nguy cơ, người đứng sau Triệu Du chống đỡ hết cỡ chỉ ở Kim Lăng cấp thành phố, hoàn toàn không áp chế được chính sách nghiêm khắc hiện nay của triều đình nhằm vào nguy cơ phục hồi linh khí.
Trước mắt xem ra thành viên của Triệu Du và Trần Nhiên chia thành hai bên, nhưng chỗ ngụy trang của phủ Thứ sử xảy ra chuyện đã chứng tỏ nội gián là thành viên ở ngay trong tổ chức của Triệu Du; tám chín phần có vị trí không thấp. Đâm ra xác suất Triệu Du sẽ giải quyết được nguy cơ thấp tột cùng.
Lùi cả chục ngàn bước mà nói, lỡ như nguy cơ không được giải quyết, người đứng đầu là Triệu Du có thể kéo Trần Nhiên để chịu tội thay. Tuy nhiên năng lực của Trần Nhiên rất mạnh, sau lưng cũng không đơn giản, kém nhất vẫn kéo Triệu Du xuống nước theo cùng được.
Vậy bất kể mình chọn ai cũng rơi xuống hố, còn không bằng người theo hệ lánh đời đứng ngoài cuộc như như lãnh đạo của mình.
Nhưng trong trường hợp mọi thứ được giải quyết...
.....
Phong Đình không do dự, nào có vì anh ta tin rằng Trần Nhiên thắng, mà do anh ta không thể nào chẳng màng. Ngay cả khi năm đó anh ta làm sai nha cũng chưa bao giờ lui bước khi dân chúng gặp nạn.
Đã nhất định phải tham dự vào, vậy chọn người thông minh hơn đi.
“Trần đại nhân, xin nói.”
Thần sắc Trần Nhiên buông lỏng rất nhiều. Thứ sử đại nhân không ưa cọng cỏ Phó Đoàn luyện mới tới này. Ông ta lại từng thăm dò, cảm thấy không thể coi thường người tên Phong Đình, đáng để lôi kéo.
Trần Nhiên: “Bên chúng tôi đã phân tích một lượng lớn thông tin vụ án và thấy rằng những người này hoàn toàn tìm thấy thông tin của trẻ em một cách chính xác. Hai mươi ba trẻ em đều có tình huống cha mẹ giám sát sơ sài và bọn chúng xuống tay thành công dễ dàng cho thấy có khả năng tên nào đó trong đám người này làm việc trong hệ thống trường mẫu giáo và tiểu học. Nhưng đám trẻ này đi học ở các trường khác nhau… thế nên người này sẽ ở trong phòng giáo dục, dễ dàng tìm thấy thông tin của tất cả mấy đứa bé.”
“Mà sau khi sự việc xảy ra, nó đã làm quan phủ cực kỳ chú trọng, dân oán than sôi trào, an ninh thành phố đã nâng cảnh báo lên cấp một. Từng hệ thống hợp tác phá án, hiển nhiên hệ thống giáo dục cũng bị kéo theo. Như vậy hẳn người này cũng được Triệu Du dẫn vào nhóm nòng cốt, phối hợp với bọn họ làm công tác điều tra phòng hộ. Vì lẽ đó thân phận nội gián này không khó để điều tra, dù sao trong nhóm thành viên ấy chỉ có mấy người đi ra từ hệ thống giáo dục.”
Khi Phong Đình trả lời điện thoại, trong thực tế mọi người đã di chuyển do anh ta nhìn thấy vết máu lăn lộn.
Từ đầu trên mặt đất đã có vết máu của Tưởng Xuân, ngoại trừ dấu chân, còn có vết tích con người ngã xuống lăn lộn đâm ra mới có vết cọ xát. Ấy nhưng còn có cả dấu tay máu, có lẽ là lúc vật lộn đã ấn vào vết máu, sau đó… dấu tay máu hơi kỳ lạ.
Toàn bộ các phần của ngón tay cụp lại, có mỗi ngón trỏ duỗi thẳng.
Đang xem xét hiện trường. Phong Đình lia ánh mắt về phía dưới tủ đông, hỏi: “Ý của Trần đại nhân là gì?”
Trần Nhiên bên này có tốc độ rất nhanh, sau khi ném đi ma quỷ nhằm vào “người” điều tra, đồng thời khóa chặt phạm vi nội gián, e là ông ta đã có phát hiện.
Giọng Trần Nhiên nặng nề: “Chúng ta hợp tác, bên phía Đoàn luyện các anh cử ra người, chúng tôi ở bên này ra quyền hạn điều tra, mỗi bên bổ sung.”
“Được, chờ tin tức của tôi, có khả năng bên này chúng tôi có chút phát hiện.”
Phong Đình cúp máy rồi bèn đẩy tủ đông ra, quả nhiên anh ta tìm thấy một vật trong lớp bụi bặm chồng chất phía dưới.
Đây là một cái huy hiệu, cũng là một thiết bị giám sát thông tin liên lạc thu nhỏ, không phải là thứ gì đáng gờm. Nó chỉ là đồ công nghệ, không phải là Đồ Cấm Kỵ, cũng không nằm trong phạm vi cấm chính thức, rất nhiều người giàu có mua được, dù gì có lúc họ thích quay này nọ rồi cất giữ. Nhưng để làm thành một huy hiệu rất thật như thế đúng là hiếm thấy, không có mấy chục ngàn tinh tệ sẽ không có được.
Thứ thế này không nên để ở đây, cho nên… Từ dấu máu ngón tay, có lẽ A Điêu ném sang, cũng chính cô bé nhắc nhở. Tuy nhiên cô bé không mua nổi đồ mắc như vậy, âu chính nó đã lấy đồ ra khỏi người Chương Trình và nhân cơ hội ném vào dưới tủ đông.
Rất có thể bên trong đã chụp được khuôn mặt của thủ phạm.
Cấp dưới lấy ra quang não, cắm chip vào thiết bị xâm nhập để xem xét và chẳng bao lâu họ đã thấy video giám sát cuối cùng.
Bên trong... tối tăm như hũ nút, không chắc chắn liệu thiết bị có thể phân tích được khuôn mặt hay không.
.....
Khu công nghiệp Lăng Thành, chốn này vừa vào ban đêm đã neo người, song, khu mới tốt hơn khu cũ lắm. Ký túc xá bên đó có nhiều người trong khi khu cũ đã đổ nát từ lâu, dẫu có là ký túc xá hay nhà máy đều cần cải tạo sửa chữa.
Bởi vì tiền không đưa tới nên chốn này đã bị bỏ hoang trong một thời gian dài, đừng nói đến con người, ngay cả ma cũng chả tới.
Nhưng thỉnh thoảng… vẫn có chiếc xe chạy vào.
Xe vận chuyển từ cửa hàng tiện lợi đã được chuyển đổi từ lâu, bây giờ những chiếc được sử dụng chẳng liên quan gì tới cái kia. Mấy chiếc xe này đưa người tới rồi lái ngay đi.
Bọn chúng thật thận trọng, không chịu để lộ bất kỳ sơ hở nào. Dấu vết ở phía cửa hàng tiện lợi không được xử lý vẫn được bởi lẽ bọn chúng rời đi rồi đã tránh khỏi máy giám sát gần đó, chặt đứt được cái đuôi.
Nhưng không thể có bất kỳ sơ hở nào ở đây, nếu không chúng sẽ bị diệt sạch.
.....
Tiếng nước tí tách là âm thanh duy nhất.
Chương Trình mở mắt ra, thấy rằng bọn gã đang ở bên trong một nhà máy. Thế nhưng nó nào phải một nhà máy sản xuất bình thường, cứ như nhà máy nước tương hoặc nhà máy chưng cất rượu.
Chắc chỗ này là phòng sản xuất, đường ống nước vẫn còn rỉ.
Cơ thể bị trói chặt bởi một sợi dây thừng, Chương Trình cố gắng giãy dụa nhằm trốn thoát, tuy nhiên gã nhận ra cơ thể giờ đây mềm nhũn, hoàn toàn không còn chút sức nào.
Tất nhiên A Điêu ở phía đối diện cũng vậy và bị ném vào góc.
Chương Trình cúi đầu nhìn xuống quần áo của mình. Trước đó khi tai nạn xảy ra, gã mới nhận ra con nhỏ này tiếp cận mình rồi nắm tay chẳng phải diễn trò mà để nhân lúc náo loạn bèn tháo huy hiệu trên đồ gã.
Bây giờ tình cảnh của bọn gã như một thể, thế nên gã cũng chẳng lên tiếng.
Lưu trong huy hiệu là hình dạng của đám người đó được gã chụp lại, có thể dựa trên khuôn mặt để làm một cuộc điều tra tìm kiếm toàn thành phố, làm tăng tốc đáng kể tốc độ điều tra của họ, và sau đó tìm thấy vị trí hang ổ của chúng.
Đương nhiên đây chỉ là một khả năng, tốt nhất là tự mình thoát thân, không ỷ vào người khác được.
Bị quan phủ tìm được cũng chả phải chuyện tốt gì cho gã.
Khi Chương Trình đang suy nghĩ làm cách gì để trốn ra, A Điêu tỉnh dậy. Hai người nhìn nhau, hiếm khi không nói nhảm mà chỉ tự nghĩ cách thoát thân.
A Điêu quan sát hoàn cảnh xung quanh rồi lại ngửi mùi, nhà máy rượu?
Còn là một nhà máy chưng cất rượu lâu năm.
Buộc chặt quá, khó lòng thoát ra.
Chưa đợi A Điêu nghĩ được cách thoát thân, một cánh cửa mở ra, lập tức có nhiều người đi vào.
9 tên.
9 tên vào cùng nhau.
Trong đó có một tên trông thật quen, như thể là người đàn ông xuất hiện ở sân sau cửa hàng tiện lợi trước đó. Có thể ra lệnh cho nữ nhân viên bán hàng, cấp bậc của tên này còn cao hơn những người khác hẳn hoi. Như vậy tám tên khác cũng cùng cấp với hắn, nếu không chúng đã không mặc quần áo tương tự.
A Điêu còn đang tự hỏi trước đây những người này đã đi đâu, hóa ra là đi thay đồ.
Một cảm giác nghi lễ như vậy, chính vì muốn làm chuyện lớn à.
Nhưng phong cách trên bộ đồ này có vẻ giống với thứ cô từng thấy trong sách.
Ngôi sao năm cánh.
Ngôi sao năm cánh màu xanh trời trên nền đen?
A Điêu đọc quá nhiều sách hỗn tạp nên trong phút chốc chẳng nhớ nổi. Trông thấy chín người này nghênh ngang đi vào, phía sau cũng có vài người đi theo tỏ vẻ là thuộc hạ, và chúng đang kéo ba cái bánh chưng khác vào.
Nhìn vào cách buộc chặt, xem ra cùng một dạng với hai người bọn cô.
Không lâu sau, A Điêu và Chương Trình cũng bị kéo đi.
Năm người bị kéo tới trên một cái bàn bằng đá lớn, từ đầu nơi này có vẻ là phòng cúng rượu nhưng bây giờ lại dùng để… A!
Có người hét thảm, bởi vì ngón tay của họ bị cắt để lấy máu.
Một cái chậu rửa mặt lớn khôn cùng.
A Điêu nhìn thấy người đàn ông thê thảm kia chợt nghĩ tới kết cục của mình.
Mấy tên dị giáo khác khác cầm lưỡi dao sắc bén đang đi về phía mấy người bọn cô.
Nhìn chậu rửa mặt bên kia cách mình xa nhất, ánh mắt A Điêu chợt lóe. Cô quyết định kéo ra điểm năng lực niệm gia tăng khả năng phản kích, thế là cô nói trong nỗi hoảng sợ: “Có gϊếŧ heo lấy máu mới dùng cái chậu to như thế đó trời.”
“Hơn nữa mấy ông chú đây chỉ dùng có một cái chậu, có biết câu một chậu không thể nhận năm máu không.”
“Không thể luân phiên tới sao?”
Ủa, hình như cũng đúng.
Nhóm dị giáo cầm hung khí chuẩn bị mổ heo bị nhắc nhở đúng chỗ, lúc này mới hoàn hồn lại. Một lão già dường như có quyền hành lớn nhất đã vung tay áo lên, bảo: “Vậy cứ theo thứ tự, máu chảy đủ thì đổi sang người khác.”
Thanh niên xếp thứ hai: “!!!”
Tâm trí của anh ta có vẻ sụp đổ.
Không sợ ít chỉ sợ không công bằng, đã nói cùng lấy máu một chỗ lúc nãy đâu rồi!
Từ Lưu Quang +180!
Cắt thịt để lấy máu đau đớn khó kham nổi, anh ta trừng trộ với A Điêu.
A Điêu lại đắm chìm trong điểm Lưu Quang đưa +180 +18 +20 +30+... Năng lực niệm túc tục gia tăng.
Ồ, đoán chừng người này cũng hấp thu linh khí. Nhìn đồ quan cũng như cách ăn mặc của anh ta hẳn là con cháu của quan viên có bổng lộc ở Lăng Thành, có đường hấp thu linh khí khi Cổng Linh Hồn thổi ra linh khí hoặc có Thực Thể Gieo Linh. Hai người còn lại cũng mặc đồ quan trong khi người cuối cùng mặc đồ thường nhưng lại chẳng tầm thường.
Thành ra năm người bọn cô đều từng hấp thụ linh khí, Lưu Quang giống hệt Chương Trình khi dễ dàng bật ra hơn một trăm gần hai trăm giá trị năng lực niệm.
Là một con cừu béo tốt.
Từ Triệu Húc +230 +...
Từ Chương Trình +220 +...
Mặc dù biết rằng việc dồn bức của A Điêu có thể kéo dài thời gian, Chương Trình vẫn nảy sinh oán hận với cô.
Ông trời ơi, nhanh tới một ngàn rồi! Năng lực niệm + có được sướиɠ quá. Đến lượt A Điêu bị lấy máu, cô ước gì mình cũng có thể bùng nổ ra năng lực niệm, càng đau càng tốt!
Thậm chí tên dị giáo bưng chậu rửa mặt còn cảm thấy mình nhìn ra trong mắt con nhóc này toàn… phấn khởi.
Gần như hắn cho rằng mình đã nhìn lầm.
Đậu xanh, tên bi3n thái này ở đâu ra?
Có nên đề nghị đại trưởng lão giữ con nhóc này lại, tuyệt đối là người kế nhiệm giáo phái đây này.
Nhưng đau đớn là thật, A Điêu nhìn cổ tay chảy máu và cố ý khiển soát hô hấp nhằm ngụy trang sự suy yếu. Cô thiếu điều chỉ thua Nhạc Vân Bằng* khi lỗ mũi co giật, ra vẻ chảy máu quá nhiều mà chết.
*Nhạc Vân Bằng: một diễn viên hài người Trung Quốc.
Giới tính, thân phận cũng như tuổi tác của cô là lớp ngụy trang tốt nhất.
Là người có vẻ hiểu A Điêu, Chương Trình đưa đôi mắt lạnh căm nhìn thấy hết thảy. Gã biết con nhóc gây chuyện này chả yếu đuối như thế, nhưng hiện tại bọn họ là châu chấu trên một sợi dây thừng, vạch trần cô chả có gì tốt cho gã. Thế là gã chả hó hé gì, chính mình thì lại âm thầm điều chỉnh hơi sức.
Song, từ đầu họ đã bị điện giật, cơ thể yếu ớt nay thêm chuyện mất máu, họ lấy đâu ra hơi sức để trở mình.
Thật tình trong lòng năm người rất sốt ruột.
“Được rồi.”
Ước tính không thể gây chết người bằng không sẽ mất đi giá trị, vì vậy đám dị giáo đã chấm dứt việc lấy máu A Điêu, thậm chí còn thân mật dán cho cô một cái băng keo cá nhân hình mặt heo.
A Điêu: “...”
Tiếp đó bọn chúng đi tới năm chum rượu lớn. Đột nhiên A Điêu khẽ giật mình, lia mắt quét qua toàn bộ sân bãi và nhận ra có tổng cộng 28 chum rượu lớn ở đây.
Trừ 5 người trong số bọn cô sẽ còn lại 23, chẳng phải vừa đủ cho 23 người?
Vì lẽ đó, trong 23 chum rượu nhỏ hơn một chút nhưng toàn bộ được dùng nón nhọn rộng vành chụp lên chứa toàn…
Một giây sau, ông già nọ tiện tay nhấc một cái nón nhọn, mùi rượu bên dưới được giải phóng, để lộ khuôn mặt tái nhợt tiều tụy của một cậu bé sáu bảy tuổi. Biểu hiện của năm người A Điêu đồng loạt thay đổi.
Từng cái từng cái chum rượu được mở, từng đứa trẻ lộ ra và đang ngắc ngoải.
Toàn bộ bị ngâm trong rượu, chưa kể còn bị ngâm trong một thời gian dài.
Mùi rượu nồng nặc giải phóng trong không gian rộng lớn là thế khiến đám A Điêu ở ngay trung tâm cảm nhận mãnh liệt nhất.
Lần đầu tiên cảm thấy mùi rượu lại làm cho người ta mắc ói như vậy. Tuy nhiên bọn cô nào có thời gian để tức giận về những gì đám người này gây ra cho mấy đứa trẻ. Ông già đưa một ngón tay chỉ: “Cũng bỏ bọn chúng vào.”
Rất rõ ràng, bọn họ cũng phải bị ngâm trong rượu.
A Điêu đang kinh ngạc lại thấy lão già nhẹ nhàng thả thêm một câu: “Bọn chúng khác với con nít. Đám nhỏ này hồn nhiên sạch sẽ, Chân Thần sẽ không bắt bẻ; nhưng đám người này đã bị ngũ cốc làm bẩn từ lâu, thể chất không tinh khiết. Cần phải xây dựng lại từ phần Người heo*, dùng rượu ủ để tái tạo bản chất thuần hậu, nếu không lần cúng bái này sẽ không thành.”
*Người heo: đã giải thích nghĩa phần tên chương.
Người nào heo gì?!! Đó có phải là dạng Người heo mà chúng ta biết không?
Tâm tình năm người trong nháy mắt sụp đổ hoàn toàn.