Chương 2: Nhiệm vụ: Đạt được một cái hôn của Phó Đình Thiệu

Trong bóng tối, hơi thở của hai quyện vào nhau, thậm chí có thể mơ hồ ngửi thấy mùi vị tin tức tố của đối phương. Quý Bùi Ý tim đập rất nhanh, tay Phó Đình Thiệu rất lớn, nắm cổ tay cậu có chút đau.

Quý Bùi Ý vặn vẹo thân thể, cậu cảm giác tin tức tố có chút không chịu khống chế mà thoát ra bên ngoài, vòng ức chế tin tức tố cũng sẽ mất tác dụng do tác động của nồng độ cao như vậy. Chóp mũi ngửi thấy mùi hương đan xen giữa hoa hồng và hoa nhài, đó là mùi tin tức tố của Quý Bùi Ý, ngọt ngào lại mê người, cực kỳ không phù hợp với thân phận Alpha của cậu.

“Phó Đình Thiệu, có chuyện gì từ từ nói a.” Tin tức tố mất khống chế làm Quý Bùi Ý có chút hoảng loạn, trong đầu nháy mắt có muôn vàn ý tưởng, Phó Đình Thiệu không phải là muốn gϊếŧ người diệt khẩu đấy chứ.

Phó Đình Thiệu cười trầm thấp nhớ tới chuyện vừa rồi, có chuyện gì từ từ nói?

Phó Đình Thiệu từ trước đến nay ngủ không sâu giấc, trời sinh đã có tính cảnh giác cho nên lúc Quý Bùi Ý tiến vào trong nháy mắt liền thanh tỉnh. Anh không có động tác gì chỉ là muốn nhìn một chút Quý Bùi Ý rốt cuộc muốn làm cái gì, không ngờ chờ mãi chờ mãi cư nhiên chờ được một nụ hôn.

Bị một Alpha hôn.

Nghĩ đến đây, Phó Đình Thiệu mím môi, Quý Bùi Ý tính tình xấu này môi…… Còn rất mềm.

“Được rồi có gì từ từ nói, tôi đây hỏi cậu, cậu trộm hôn tôi làm gì?” Phó Đình Thiệu áp sát càng gần Quý Bùi Ý hơn, môi gần như chạm vào má cậu, nhưng ngữ khí lại không tốt, “Tôi thấy cậu cũng không giống như là đầu óc có vấn đề.”

Quý Bùi Ý vừa nghe Phó Đình Thiệu mắng rất tức giận, nhiều năm đối chọi gay gắt đã hình thành phản xạ có điều kiện, buột miệng thốt ra một câu: “Anh mới có bệnh!”

“Tôi có bệnh?” Phó Đình Thiệu cười nhạo, “Cậu rõ ràng một chút, là ai hôn ai, Quý tiểu công tử năng lực đổi trắng thay đen vẫn giỏi như vậy a.”

Trong phòng ngủ tối đen như mực, hai người đàn ông trưởng thành chen chúc nhau ở một góc nhỏ trên giường, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng nói chuyện, lúc không ai chú ý, hai mùi hương hoàn toàn khác nhau chậm rãi quyện vào nhau, lan tràn trong phòng ngủ đóng kín.

Rõ ràng là cảnh tượng ái muội, nhưng sự thật lại đầy hỏa dược và thuốc súng.

Quý Bùi Ý ở trước mặt bất luận ai cũng đều là một thanh niên tốt bụng và đáng yêu, chỉ duy nhất đối với Phó Đình Thiệu thì không làm được, hai người vừa thấy nhau, không nói vài câu châm chọc nhau thì trong lòng không thoải mái. Bị Phó Đình Thiệu nói như vậy, cơn tức giận của Quý Bùi Ý bùng lên, cái gì hệ thống, cái gì mạng sống đều bị vứt lên tới chín tầng mây a.

Phó Đình Thiệu ghê tởm cậu, cậu thế nào cũng phải ghê tởm chết Phó Đình Thiệu mới được!

“Đúng vậy, là tôi hôn anh, tiểu thiếu gia tôi đây kỹ năng hôn rất giỏi, như thế nào cũng tính là Phó Đình Thiệu anh chiếm tiện nghi đi.”

Quý Bùi Ý giọng nói chắc nịch, hợp tình hợp lý, giọng nói ở giữa phòng ngủ vọng lại, đánh sâu vào trong tai Phó Đình Thiệu.

Không khí yên tĩnh một lúc lâu.

Alpha ở phía trên có chút tức giận, anh cắn răng, từng câu từng chữ nói: “Cậu lặp lại lần nữa.”

Quý Bùi Ý không sợ, giãy giụa la lớn: “Tôi nói kỹ thuật hôn của tôi rất giỏi, hôn anh là cho anh mặt mũi! Tôi……”

Đệt! Quý Bùi Ý lời còn chưa nói xong, liền cảm giác được một trận trời đất quay cuồng, sau đó một trận mạnh mẽ đè lại bờ vai của cậu, tiếp theo một đôi môi ấm áp ngăn chặn miệng đang lải nhải của cậu lại.

Đó là một nụ hôn không khách khí, xen lẫn sự tức giận của Alpha, anh cắn xé, nửa điểm ôn nhu cũng không có, thậm chí còn lộ ra một phần răng nanh nhỏ, cắn vào trên môi người kia.

“Tích tích tích ——”

“Chúc mừng ký chủ, nhiệm vụ hoàn thành, đạt được khen thưởng 5 điểm giá trị sinh mệnh.”

Giọng nói điện tử đáng yêu ở bên tai Quý Bùi Ý vang lên, nhưng cậu không có bất luận tinh lực gì đi phản ứng lại, cậu chống phía trên Alpha, hai mắt phiếm hơi nước, nỗ lực muốn lấy dưỡng khí.

Hai tiếng thở hổn hển nặng nề vang vọng trong không trung.

Phó Đình Thiệu xụ mặt nằm ở trên Quý Bùi Ý, đầu lưỡi liếʍ chiếc răng nanh nhỏ vừa thu vào. Trong bóng tối anh chỉ có thể nhìn thấy hình dáng mơ hồ của đối phương, tiểu thiếu gia này chính là thiếu thu thập, cho chút mặt mũi là có thể bay lên tận trời.

Quý Bùi Ý đã sớm phân không rõ đông nam tây bắc, cơ thể cứng đờ nằm trên giường, một cử động nhỏ cũng không dám, sợ Phó Đình Thiệu lại làm vậy lần nữa.

Qua vài phút, giọng nói Quý Bùi Ý có chút chột dạ truyền đến, “Cái này anh cũng hôn tôi, chúng ta hòa nhé.”

Cậu đang rất chột dạ.

Nhưng Phó Đình Thiệu không nói gì.

Rất tức giận? Quý Bùi Ý đổi vị trí tự hỏi một chút, nếu là chính mình vừa mở mắt liền thấy có người đang hôn mình, chỉ sợ là có thể trực tiếp đánh người a.

Có lẽ nên cùng Phó Đình Thiệu nói lời xin lỗi.

Quý Bùi Ý hắng giọng, mới vừa phát ra một chữ, bên tai liền nghe được âm thanh khoá cửa chuyển động.

Phản ứng đầu tiên là, không cần sợ, khóa cửa rồi.

Phản ứng thứ hai là, có thể trong tay Quý Tần Trung có chìa khóa.

Cái quái gì vậy! ĐM!

Không chỉ có Quý Bùi Ý bị hoảng sợ, biểu hiện của Phó Đình Thiệu cũng không phải rất bình tĩnh, anh nhanh chóng từ trên người Quý Bùi Ý đứng lên sửa sang lại quần áo, đi được một nửa mới nhớ tới trên giường còn có một người sống, chạy nhanh duỗi tay kéo Quý Bùi Ý lên.

Quý Bùi Ý cũng không biết chính mình lúc ấy nghĩ như thế nào, ở một khắc bị nắm lấy tay kia, cậu trở tay cầm lấy tay đối phương, sau đó dùng sức kéo người lại, một cái tay khác nhanh chóng bắt lấy chăn chùm lên hai người.

Gần như cùng lúc đó, cửa bị đẩy ra, tiếng “cạch”, đèn bật lên, cả căn phòng tràn ngập ánh sáng.

Người hầu đi theo phía sau hai người Quý gia cùng một bác sĩ gia đình, mấy người bước vào phòng ngủ.

Cùng lúc đó, một giọng nói tức giận vang lên, “Phó Đình Thiệu! Anh đè lên tóc tôi rồi!”

Giống như mèo nhỏ tức giận, giương nanh múa vuốt rất đáng yêu.

Quý Tần Trung và Quý phu nhân không hẹn mà cùng dừng bước, sắc mặt trong chớp mắt trở nên cực kỳ kỳ lạ, giọng nói này nghe thật quen tai.

“Cậu câm miệng cho tôi” Thanh âm này cực kỳ trầm thấp, là uy hϊếp, nhưng lại khiến cho người khác không tự chủ được muốn sa vào trong đó.

Chăn trên giường bị mạnh mẽ xốc lên, lộ ra hai người một trên một dưới.

Quý phu nhân hít hà một hơi, cầm lấy tay con trai, Quý Tần Trung so với Quý phu nhân cũng không tốt hơn chỗ nào, mặt đầy phức tạp mà nhìn chằm chằm hai người trên giường kia.

Xong rồi, một đời anh danh sẽ sớm bị hủy a! Quý Bùi Ý bị ánh đèn sáng chói chiếu vào mắt, muốn tìm khối đậu hủ đâm chết.

Trong thời gian ngắn, ý nghĩ của Quý Bùi Ý hiện lên.

Không khí trong phòng rất xấu hổ, đặc biệt là Phó Đình Thiệu.

Còn chưa chờ anh nghĩ ra nên giải thích như thế nào về một màn này, áo sơ mi của anh đã bị mấy ngón tay thon dài cuốn lấy, tiếp theo một mùi hương của hoa hồng và hoa nhài xông vào trong lòng anh.

“Đây là phòng của tôi! Anh ra ngoài cho tôi!” Quý Bùi Ý gắt gao mà lôi kéo áo của Phó Đình Thiệu, hung dữ nhìn chằm chằm anh, giống như là một con sói nhỏ.

Nghi hoặc chỉ tồn tại trong đầu Phó Đình Thiệu nửa giây, anh cùng Quý Bùi Ý liếc nhau, thế nhưng tâm linh tương thông.

Phó Đình Thiệu nắm lấy tay Quý Bùi Ý đem nó từ trên áo mình kéo xuống, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ, môi cơ hồ mím thành một đường thẳng tắp, tản ra hơi thở không vui.

“Đây là phòng cho khách,” Phó Đình Thiệu lại quay sang nhìn Quý Tần Trung và Quý phu nhân, ánh mắt bình tĩnh, “Cậu ấy uống say.”

Quý phu nhân cùng Quý Tần Trung như ở trong mộng tỉnh lại, người hầu động tác càng nhanh hơn một bước, tiến lên đem Quý Bùi Ý đỡ xuống giường. Quý Bùi Ý diễn kịch phải diễn đến cùng, lôi kéo quần áo Phó Đình Thiệu không chịu buông, gần như muốn cởϊ áσ của người ta ra.

“Quý Bùi Ý, con tỉnh lại cho mẹ.” Quý phu nhân từ trong tay người hầu tiếp nhận người, cau mày lay lay cậu, Quý Bùi Ý thấy chuyển biến tốt liền không diễn nữa, được mẹ đỡ đột nhiên không náo loạn nữa, thật sự rất ngoan ngoãn.

Quý phu nhân có chút xin lỗi mà nhìn về phía Phó Đình Thiệu, nói: “Đình Thiệu, thật là ngại quá, Bùi ý đứa nhỏ này liền thích làm loạn.” bà lại vỗ cằm quay về phía Quý Tần Trung, ngữ khí ôn hòa, “Tần Trung nói con có chút không thoải mái, trước để bác sĩ nhìn xem, có yêu cầu gì tìm cô là được.”

Dứt lời, Quý phu nhân đỡ Quý Bùi Ý rời khỏi phòng, lỗ tai có chút hồng, những việc xảy ra này đều có chút mất mặt.

Một giờ sáng, Quý trạch lâm vào một mảnh yên tĩnh.

Từ một phòng ngủ trên tầng hai, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng cười không kiểm soát được, nghe có vẻ kỳ quái.

Cư nhiên hoàn thành nhiệm vụ, cư nhiên hoàn thành nhiệm vụ! Quả nhiên ông trời đều luyến tiếc cậu chết, không ngờ rằng nhiệm vụ khó như lên trời ấy lại ngoài ý muốn nhẹ nhàng hoàn thành.

Tuy rằng vẫn phải trả giá một chút, bất quá cậu trở về phòng liền súc miệng ba lần.

Quý Bùi Ý rất vui, hướng về phía trong không khí làm mặt quỷ, nói: “008, mày thật tốt, mày chính là ân nhân cứu mạng của tao, tái tạo chi ân, suốt đời khó quên a, mày có yêu cầu gì trực tiếp mở miệng là được.”

Giọng nói của 008 đột nhiên trở nên rất kích động: “Thật vậy sao?! Đều có thể!”

Quý Bùi Ý thay đổi tư thế, ôm một cái gối đầu, “Ừ không trái pháp luật là được.”

008: “Hắc hắc hắc, nhất định không trái pháp luật, tôi muốn cậu cùng Phó Đình Thiệu yêu đương.”

Quý Bùi Ý trầm mặc một lúc lâu, “Đổi cái khác đi, chúng ta nói chuyện muốn làm trái pháp luật đi?”

008 có chút mất mát: “Thật không được?”

Quý Bùi Ý giận dữ từ trên giường ngồi dậy, “Mày đó là muốn mạng của tao, cũng là muốn mạng của Phó Đình Thiệu! Lại nói, chúng ta đều là Alpha, hơn nữa tao thích chính là Omega kiều kiều mềm mại thơm thơm, đừng nghĩ nữa.”

008 giả vờ khóc vài câu, nhưng không bận tâm về điều đó, bắt đầu lảm nhảm như một quản gia nhỏ: “Chúng ta đây chú ý một chút chuỵên đứng đắn khác”

“Theo hệ thống kiểm tra, giá trị sinh mệnh của ngài là 5 điểm, vì bảo đảm an toàn tính mạng, mong ngài tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ.”

“nhiệm vụ lần này là…”

“Dừng dừng dừng,” Quý Bùi Ý rất mờ mịt, “Cái gì gọi là tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ?”

008 kinh ngạc cảm thán một tiếng, nói: “Quên giải thích cho ký chủ, cuộc sống một ngày của ngài đều cần tiêu phí 1 điểm giá trị sinh mệnh, 5 điểm giá trị sinh mệnh chỉ đủ cho ngài sống trong 5 ngày, cho nên chúng ta phải làm nhiều nhiệm vụ mới có thể sống được lâu nha.”

Quý Bùi Ý như sét đánh bên tai, chuyện vui chuyện buồn bất quá như vậy, cậu khóc không ra nước mắt, sau đó lại bỗng nhiên nhớ tới một chuyện kinh hoàng.

“Cho nên giá trị sinh mệnh ngày hôm qua của tao chỉ còn……” Quý Bùi Ý hít hà một hơi.

008: “Đúng vậy, chỉ còn 1 điểm, ngài thật là phi thường gặp may mắn, nếu không hiện tại ngài chính là một khối thi thể a.”

Loạt tin tức lớn khiến Quý Bùi Ý có chút chết lặng, ha ha ha, thật đúng là cùng Tử Thần lướt qua nhau a.

“Không đúng,” Quý Bùi Ý bất tri bất giác có chút nghi hoặc, “Tao có làm chuyện gì thương thiên hại lí đâu, mày như thế nào cùng tao trói định?”

Giọng nói 008 phập phồng vài cái, nếu là có biểu tình khẳng định là cảm thán kinh ngạc: “Không không không, ngài là thiên tuyển chi tử a! Nếu không phải tôi đến, ngài đã sớm chết rồi.”

Quý Bùi Ý phản bác nói: “ Cơ thể tao rất khỏe, từ nhỏ đến lớn không bị bệnh gì, sao có thể chứ?”

008 phát ra tiếng “Tích tích tích” cảnh báo: “Giai đoạn hiện tại không thể nói cho ngài toàn bộ sự thật, nếu không hệ thống tiến hành tự mình tiêu hủy, tôi cùng ngài đều xong đời.”

Quý Bùi Ý hỏi: “Kia hiện tại có thể nói cho tao cái gì?”

008: “ Cơ thể của ngài bị cải tạo qua.”

Quý Bùi Ý mắt trợn ngược, nói đùa đi.

008: “ký chủ thân yêu, tôi không có nói đùa a.”

Quý Bùi Ý: “mày im được rồi đấy!”

Sau khi bình tĩnh lại, Quý Bùi Ý hỏi thẳng: “Được rồi, mày nói đi nhiệm vụ tiếp theo là gì.”

008 hắng giọng điện tử của nó: “Nhiệm vụ: Cùng Phó Đình Thiệu nắm tay một lần; khen thưởng: 2 điểm giá trị sinh mệnh.”

Quý Bùi Ý cho rằng mình xuất hiện ảo giác, tỏ vẻ không thể tiếp thu kết quả này, “Có thể đổi cái không?”

008 lại lần nữa phát ra tiếng “Tích tích tích” , qua mười mấy giây, lần thứ hai mở miệng: “Chúc mừng ký chủ, hệ thống lần này tổng cộng có hai nhiệm vụ, cho phép điều chỉnh nhiệm vụ.”

“Nhiệm vụ được chọn là: Cùng Phó Đình Thiệu ngủ chung một lần; khen thưởng: 5 điểm giá trị sinh mệnh .”

“Xin hỏi ký chủ có lựa chọn đổi nhiệm vụ không?”

“Vì sao lại là Phó Đình Thiệu?” Quý Bùi Ý tự hỏi, có chút suy sụp, hơn nữa vì sao luôn là những nhiệm vụ kỳ lạ như thế?

008: “Nhắc nhở thân thiện: hệ thống ghép đôi hỉ sự trói định nhân số cố định là hai người, kỳ thật là ký chủ ngài cùng Phó tiên sinh, những nhiệm vụ về sau đều là ngài cùng Phó tiên sinh tiến hành nha.”

Quý Bùi Ý trong nháy mắt không muốn sống nữa, cậu muốn khóc, khóc thật to.