Ôi!
Hề Thần bừng tỉnh đại ngộ gật đầu, đoán ra thân phận người tới - - thì ra là hai cương thi bọc não từ triều Thanh.
Giọng nói trào phúng của hai người này thật sự không nhỏ, trên yến hội có thêm vô số ánh mắt đang ngoài sáng trong tối đánh giá bên này.
“Đó là cậu cả Hề Lập Dương nhà họ Hề, cùng với con riêng của nhà họ Trương? Bọn họ đang tìm phiền toái cho bình hoa nhỏ sao?”
“Chậc chậc, tôi thấy bọn họ tự chuốc lấy phiền toái. Phải biết rằng, bình hoa nhỏ ngoại trừ xinh đẹp, còn có một kỹ năng rất nổi bật.”
“Kỹ năng gì?”
“Tức giận.”
……
Trương Lê ngây thơ còn không biết kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì.
Thân là con riêng của nhà họ Trương, hắn cực kỳ ghen tị với Hề Thần.
Vừa ghen tị khuôn mặt xinh đẹp của đối phương áp đảo toàn trường, lại ghen tị đối phương có thể lấy thân phận hèn mọn là con nuôi, gả vào vọng tộc thành phượng hoàng.
Giọng hắn chua xót nói: "Khuôn mặt có đẹp hơn nữa thì có ích lợi gì, còn không phải vẫn bị lạnh nhạt bị ghét bỏ sao.”
Xem ra, đối phương không chỉ là một tên cương thi bọc não thời Thanh, mà còn là một quả chanh chua.
Hề Thần không chỉ không vì đối phương nói năng lỗ mãng mà tức giận, ngược lại còn đắc chí.
Cậu lại ưu tú đến mức khiến người ta ghen tị sao? Thật ngại quá......
Bồ Mẫn Dao nhìn thấy thần thái của bạn tốt, lập tức dùng ánh mắt đồng tình với Trương Lê.
Trương Lê: "...?"
Trương Lê còn chưa thể phẩm ra thâm ý trong ánh mắt, chợt nghe Hề Thần than thở nói: "Đúng vậy, cho dù tôi có khuôn mặt như thiên sứ, cũng vẫn có rất nhiều thứ không vui.”
“Ví dụ như thẻ này, mỗi ngày chồng tôi đều phải gửi tiền vào trong, tin nhắn thông báo ầm ĩ muốn chết. Nói vậy cậu không có loại phiền não này chứ?”
Trương Lê: "..." Cậu có ý gì?!
“Còn có cái khuy tay áo kim cương chồng tôi tặng, giá trị chín con số". Hề Thần bóp cổ tay thở dài, "Thật hâm mộ cậu, dùng ống tay áo kim loại còn không sợ mất.”
Vẻ mặt Trương Lê dần dần vặn vẹo.
“Đặc biệt là ba mẹ, nghe nói tôi muốn tham gia yến hội, đặt may cho tôi mấy chục bộ quần áo, phòng thay đồ cũng không nhét vừa.”
Ai cũng có thể nghe ra, "cha mẹ" ở đây là chỉ cha mẹ của Cơ Hướng Vãn.
Có thể cố ý đặt làm mấy chục bộ quần áo vì bình hoa nhỏ, mặc kệ thái độ của Cơ Hướng Vãn như thế nào, hai vị trưởng bối nhà họ Cơ đối với cậu tuyệt đối rất hài lòng.
Vẻ mặt Hề Thần đau thương, điên cuồng vỗ đùi: "Nhưng mà, hành vi này của bọn họ, làm cho người quản gia cần kiệm như tôi rất khó xử.”
"......"
Ai mà không biết bình hoa nhỏ này giỏi nhất là phô trương lãng phí?
Trương Lê bị bàn tay xuất thần nhập hóa, thối không biết xấu hổ này làm cho sợ ngây người!
Trương Lê giật mình tỉnh ra, mình...... tựa hồ trở thành công cụ để đối phương mượn cơ hội khoe khoang?
Hề Thần thấy dáng vẻ trợn mắt há hốc mồm của hắn, ý đồ điều động một mặt tính tình đen tối của Trương Lê: "Sao cậu không nói nữa? Có phải cũng cảm thấy tôi rất thảm đúng không?”
Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng cười ngắn ngủi.
Hề Thần đang chống nạnh như một con gà chiến đấu ngẩng đầu, chỉ thấy tên khốn kiếp nào đó đứng ở bên cạnh, mỉm cười nhìn mặt cậu.
Đối phương bưng rượu vang đỏ, thân hình cao lớn mà rắn chắc tạo ra khí thế cường đại, khiến cho mọi người trong yến hội càng ghé mắt qua nhìn nhiều thêm.
Vẻ mặt Hề Thần lập tức chuyển sang hình thức nũng nịu: "Ông xã ~ sao anh lại tới đây?”
Cơ Hướng Vãn ôn hòa nói: "Còn không phải vì lo lắng cho em." Lo lắng cậu làm người ta tức chết, không dễ giải quyết.
“Vậy thì không cần lo lắng, em và vị tiên sinh này trò chuyện rất vui vẻ.”
Sợ là mình cậu đơn phương vui vẻ.
“Ha ha". Trương Lê bị ép cười gượng hai tiếng, "Đúng vậy.”
Ánh mắt Cơ Hướng Vãn không chút để ý quét về phía Trương Lê, khách khí nói: "Phu nhân tôi tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, còn phải làm phiền mọi người bao dung nhiều hơn.”
Cho dù là ai cũng có thể nghe ra ý tứ sâu xa bên trong đó.
Sắc mặt Trương Lê trắng bệch, cậu cả Hề bên cạnh cũng trở nên khẩn trương: "Không phiền, không phiền.”