Chương 15

Nhất định là tổ tông yếu ớt Hề Thần bị "ức hϊếp" quá tàn nhẫn mới gửi tin nhắn lung tung tìm hắn oán giận!

Nói như vậy, có thể giày vò Hề Thần từ trước đến nay mạnh miệng phải gửi tin nhắn oán giận...... Cơ Hướng Vãn hẳn là rất có thiên phú dị bẩm.

Cơ Hướng Vãn đưa lưng về phía phòng khách phát hiện, khí thế hung hăng của người ngoài cửa đột nhiên rụt cổ lại, tựa như chim cút lùi về phía sau, cũng dùng ánh mắt sùng kính và áy náy nhìn anh một cái: "Ha ha, tôi phát hiện tôi đi nhầm chỗ...... Cái kia, sẽ không quấy rầy các ngươi nữa ha, tôi xin phép đi trước.”

Nói xong tựa như mông bốc khói nhanh chóng rút lui.

Cơ Hướng Vãn: "...?"

“Ai vậy?" Hề Thần không thấy rõ người tới, dụi mắt, ở phía sau nhỏ giọng hỏi.

“Không biết, hắn nói mình đi nhầm chỗ". Cơ Hướng Vãn thờ ơ đóng cửa lại, trong khoảnh khắc xoay người, cả người cũng bị chấn động tại chỗ.

“...... Quần áo của cậu đâu?" Cơ Hướng Vãn nhìn chằm chằm vải vóc quen mắt, hồi lâu mới tìm lại được giọng nói của mình.

“Em không có quần áo để thay, mượn của anh dùng một chút". Hề Thần đương nhiên mà ói.

Cơ Hướng Vãn căn bản không tin lời bào chữa của đối phương.

Thân là bình hoa nhỏ nổi tiếng trong giới hào môn, Hề Thần sẽ thiếu một hai bộ quần áo để thay?

Anh nhíu mày, quét một vòng bốn phía.

May mà người giúp việc làm xong việc nhà và bữa sáng đều đã tự giác lui đi, trước mắt trong toàn bộ biệt thự chỉ còn lại hai người bọn họ.

“Khó coi sao?" Hề Thần thấy sắc mặt đối phương ngưng trọng, túm vạt áo đánh giá từ trên xuống dưới.

Hỏi là hỏi như vậy, nếu Cơ Hướng Vãn dám nói một chữ "Không" sẽ chết chắc.

Cơ Hướng Vãn giữ chặt tay hắn, trầm giọng hỏi: "Vậy tại sao không mặc quần?”

“Mặc quần rất trói buộc". Hề Thần giải thích.

“Thế nào?" Cơ Hướng Vãn cười lạnh, "Mặc quần là trói buộc cậu làm yêu?”

"Nó trói buộc tâm hồn tự do và thời trang của em."

Cơ Hướng Vãn: "......"

Hề Thần nói năng hùng hồn: "Hơn nữa anh là chồng em, có gì phải tránh hiềm nghi, anh chưa từng xem qua?”

Cơ Hướng Vãn lại bị nói đến á khẩu không trả lời được, không còn gì để nói.

Yên lặng một lúc lâu, anh ấn huyệt Thái Dương đang nhảy thình thịch, xoay người nhắn tin cho tài xế.

Người sau lưng xoa xoa đầu tò mò: "Anh chuẩn bị ra ngoài làm việc chưa?”

Màn hình điện thoại tắt phản chiếu khuôn mặt thâm trầm của người đàn ông: "Không, là chuẩn bị dẫn cậu đi mua xiềng xích trói buộc linh hồn tự do thời thượng.

"......"

Tài xế nhận được tin nhắn, đã lái xe chờ ở bên ngoài biệt thự.

Hề Thần được người nào đó nhắc nhở, bị giám sát thay quần.

Người đàn ông thân cao chân dài, quần áo mặc ở trên người Hề Thần cao hơn một mét bảy bỗng có loại cảm giác trẻ con mặc quần áo người lớn.

Hề Thần gấp ống quần ba lần, nhắm mắt theo đuôi đối phương, nũng nịu oán giận: "Anh có thể đi chậm một chút không?”

Người đàn ông thối tha không biết săn sóc, không thể chờ người ta sao?

Cơ Hướng Vãn bị phiền đến không còn cách nào khác, từ bước đi không chớp mắt đổi thành bước đi năm bước một dừng.

Đối với thái độ qua loa này của anh, Hề Thần cảm thấy vô cùng không hài lòng.

Hề Thần đứng tại chỗ giậm chân, bỗng nhiên ho khan hai tiếng hắng giọng.

Bước chân Cơ Hướng Vãn dừng lại, cảnh báo trong lòng vang lên. Anh biết, người nào đó lại muốn bắt đầu làm yêu.

Quả nhiên, giây tiếp theo giai điệu "Cô nương xinh đẹp sắp phải lập gia đình" vang lên, giọng nói trắng trẻo không hề có thiên phú ca hát vang vọng trong hoa viên:

"Hề Thần xinh đẹp tôi đã lập gia đình rồi, nhưng đối tượng của tôi là một tên khốn kiếp ~ yêu anh ta tôi lưu lại vết sẹo vĩnh viễn, không cho tôi hôn nhẹ cũng không cho tiền tiêu..."

Cậu vừa sửa lời bài hát, vừa hoa chân múa tay vui sướиɠ. Hát đến chỗ cao trào, còn vung hai tay làm tổ không khí cho mình.

Gân xanh trán Cơ Hướng Vãn nổi lên: "Không cho tiền tiêu? Tiền tiêu vặt ngày hôm qua chuyển cho chó con?”

“Tiền tiêu vặt có thể lấp đầy vết thương trong lòng sao?" Hề Thần trả đũa, "Anh tự nghĩ xem mình đã làm sai cái gì.”

Để lộ ra khí thế, cậu còn đặc biệt đứng trên tảng đá đột nhiên xuất hiện trong hoa viên, để đạt được hiệu quả nhìn thẳng với Cơ Hướng Vãn.