Chương 13

“Sao có thể nhốt Thần Thần ngoài cửa phòng, Thần Thần thích ngủ ở đâu, tên cặn bã này không chút thương hương tiếc ngọc, sau này cậu đừng để ý đến hắn nữa.”

Hề Thần đánh mất bản thân trong từng tiếng xì hơi cầu vồng của bạn tốt, cậu hít mũi một cái, oán hận đánh chữ: "Đúng, hôm nay anh ấy không mua kim cương cho tôi thì đừng nghĩ gì nữa.”

Lúc Cơ Hướng Vãn cầm một ống thuốc đi vào, bỗng thấy trên giường nhô lên một cục, bên trong còn mơ hồ truyền đến tiếng nức nở.

Đây là...... Khóc?

Cơ Hướng Vãn ngẫm lại một chút, mình hẳn là, đại khái, hình như không nói gì quá đáng...

Dù sao cũng khiến người ta khóc, lương tâm Cơ Hướng Vãn tê dại, túm lấy một góc chăn muốn nhấc lên:

“Hề Thần, đứng lên bôi thuốc.”

Chăn không hề nhúc nhích, bị người ép chặt từ bên trong.

“Cậu đừng khóc.”

Chăn nhúc nhích một chút, dịch càng chặt.

Cơ Hướng Vãn chưa từng dỗ dành ai, thủ đoạn an ủi người đời này cũng chỉ dừng lại ở mức "đừng nóng giận", "đừng khổ sở".

Anh cầm thuốc đứng tại chỗ do dự, thậm chí có hơi muốn gọi điện thoại cho thư ký, xin giúp đỡ một chút chọc đối tượng mới kết hôn tức giận nên làm cái gì bây giờ.

Một giây trước khi anh vừa cầm điện thoại lên, khe hở chăn đột nhiên vươn ra một cánh tay trắng nõn.

"Em sẽ không tha thứ cho anh."

“--- Trừ phi anh mua cho em cái này.”

Cánh tay trắng nõn mịn màng mang theo vết bầm nhợt nhạt, Cơ Hướng Vãn nhíu mày đảo qua vết bầm, lúc này mới quay đầu nhìn về phía màn hình điện thoại di động của đối phương.

Chỉ thấy phía trên là một chiếc nhẫn kim cương mới ra mắt của Bernard, không có đặc điểm gì khác, chủ yếu là đắt.

Cơ Hướng Vãn để ý giá niêm yết, cúi đầu thao tác gì đó trên điện thoại.

Hề Thần trốn ở trong chăn một lúc lâu không nghe được động tĩnh của đối phương, lập tức rụt bàn tay lộ ra bên ngoài của mình trở lại.

Quỷ hẹp hòi, vậy mà ngay cả một chiếc nhẫn kim cương cũng luyến tiếc mua!

Hề Thần nhìn phía dưới nhẫn kim cương viết chữ "Vĩnh cửu kinh điển, kim cương vĩnh cửu xa" "Yêu đối phương thì cho đối phương thứ tốt nhất", trong lòng càng thêm khổ sở.

“Ly hôn! Ngày mai ly hôn! Anh căn bản không yêu tôi!" Hề Thần trốn trong chăn nghẹn ngào hô.

Cơ hồ là hắn vừa dứt lời, bỗng di động truyền đến tin nhắn nhắc nhở.

Vừa mới bị hắn gọi là "Kẻ keo kiệt" chuyển cho hắn tiền tiêu vặt tới bảy con số.

Nhìn thấy một chuỗi số dài, ánh mắt Hề Thần ập tức lóe sáng.

“Tôi không hiểu nhẫn kim cương, ngày mai bảo trợ lý đi xem với cậu". Cơ Hướng Vãn nói.

Chăn xốc lên một góc, bình hoa nhỏ nào đó rốt cuộc lộ đầu trước khi nghẹn chết mình, trên mặt là ý cười ngượng ngùng mà vui vẻ, hốc mắt còn lưu lại hơi nước vừa rồi, thoạt nhìn như hoa lê dính hạt mưa.

“Ly hôn?" Cơ Hướng Vãn như cười như không.

“Không ly không ly! Ông xã em là tốt nhất!" Hề Thần liên tục lắc đầu.

Người đàn ông rách nát này tuy rằng không hiểu phong tình, nhưng ra tay thật sự hào phóng.

Ánh mắt cậu cũng không tệ lắm, chọn một người chồng tốt như vậy!

Hề Thần bởi vì bảy con số kia cười đến răng không thấy mắt, rốt cuộc có cảm giác hạnh phúc sau khi kết hôn.

“Ông xã, anh đặc biệt đến an ủi em sao?”

Nghe được câu "ông xã" này của hắn, Cơ Hướng Vãn nhướng mày, quơ quơ thuốc trong tay: "Tối hôm qua không phải cậu bị thương sao? Nhớ bôi một chút.”

Tầm mắt Hề Thần đảo qua mấy chữ to trên vỏ thuốc, nhất thời hiểu được thuốc này bôi ở chỗ nào.

Hắn đỏ bừng mặt, nhăn nhó ôm chăn lăn một vòng trên giường: "Có thể không bôi được không?”

Cơ Hướng Vãn nhìn cậu lăn lộn, ngữ khí như thường: "Có thể. Chỉ có điều vết thương khỏi chậm một chút, hơn nữa không thể ăn cay, không thể ăn đồ ăn vặt, không thể..."“Được được được". Hề Thần ngắt lời anh, anh dũng hy sinh vén chăn lên.

Không phải chỉ là bôi thuốc thôi sao!

Chồng mình bôi thuốc cho mình, thật là chuyện bình thường!

Mắt thấy Hề Thần sắp cởϊ qυầи ra, sắc mặt bình tĩnh của Cơ Hướng Vãn lập tức cứng đờ.

“Thất thần làm gì?" Hề Thần quay đầu hô với người cứng ngắc như gỗ.

"Cậu muốn... tôi bôi cho cậu?" Cơ Hướng Vãn gần như là gằn từng chữ từng chữ nhảy ra ngoài, mỗi một chữ đều nói rất khó khăn.

“Nếu không thì sao?" Hề Thần lại muốn đạp anh, "Tôi em xoay đầu 360 độ bôi?”

Cơ Hướng Vãn: "......"

Bộ vị bị thương hơi sưng đỏ, làn da mềm mại còn sót lại dấu ngón tay.

Tầm mắt Cơ Hướng Vãn chỉ dừng lại trong chớp mắt, ngón tay dính thuốc mỡ hạ xuống.

Lực đạo của đối phương không lớn, nhưng cậu chủ nhỏ họ Hề da non thịt mềm vẫn không khỏi rầm rì vài tiếng.

Giọng nói không lớn, mềm mại.

Đầu ngón tay bôi thuốc run lên: "Cậu có thể....." Đừng kêu loạn ra tiếng không.

“Hửm?" Hề Thần dùng ánh mắt mang theo nghi vấn liếc anh.

“Không có gì.”

Tay bôi thuốc vẫn nhẹ nhàng như trước, nhưng động tác lại càng thêm nhanh nhẹn lưu loát.

Cơ Hướng Vãn vội vã bôi thuốc mỡ xong, đang cất bước chuẩn bị bước ra cửa, đột nhiên ống tay áo truyền đến cảm giác lôi kéo rất nhỏ.

Anh hạ mắt xuống, lại phát hiện bình hoa nhỏ nào đó không an phận đã trở mình, bàn tay trắng mịn vui vẻ vỗ vỗ mặt giường.

Theo động tác của cậu, chăn vốn đắp ở trên người đã rơi xuống, trong phạm vi tầm nhìn lộ ra mảng lớn da thịt trắng như sữa bò.

Cơ Hướng Vãn hít sâu một hơi, đè chăn lại cho cậu: "Còn có chuyện gì không?”

Hề Thần thấy anh không lĩnh hội được ý tứ của mình, lập tức vén bàn tay nhỏ bé lên, mở khe hở chăn ra một lần nữa, chớp đôi mắt như mèo kia nhìn lại:

“Ông xã, anh không ngủ chung với em sao?”