Chương 11

Bắp chân bị vải vóc bao bọc chặt chẽ mà tinh tế, lộ ra một đoạn mắt cá chân bị vớ màu trắng nửa vây quanh, thoạt nhìn vẻn vẹn một bàn tay là có thể nắm được.

Hề Thần vừa đến không gian riêng tư liền không nhận ra nguy hiểm, mà đưa điện thoại di động tới trước mặt đối phương, dùng giọng chất vấn nói: "Vì sao em không có wechat của anh?”

Tên khốn kiếp, có phải lén lút xóa cậu không?

Ý tứ lên án trong ánh mắt cậu quá mức rõ ràng, khiến Cơ Hướng Vãn trong nháy mắt đã đoán được trong lòng bình hoa nhỏ này đang suy nghĩ gì, suýt nữa tức cười.

“Đồng chí Hề Thần, cậu tu luyện trong rừng sâu núi thẳm, không có chút thường thức sao?”

Còn hung dữ!

Người này lại còn dám hung dữ với cậu!

Vừa rồi bà La nói đúng, dạy chồng không xong là lỗi của vợ, tên khốn kiếp này chính là thiếu dạy dỗ!

Hề Thần hung dữ hỏi: "Chuyện này có liên quan gì đến thường thức? Anh lén xóa bạn tốt với em nên chột dạ?”

Bảo tiêu lái xe phía trước lần nữa liếc thấy sắc mặt xanh mét của ông chủ từ kính chiếu hậu, cảm thấy bây giờ bọn họ có thể không cần thiết phải lái về nhà nữa.

Dù sao vị phu nhân mới này của ông chủ nói thêm vài câu, có thể ông chủ sẽ bị tức giận đến mức quay về bệnh viện khám mạch máu não.

Cơ Hướng Vãn không đếm xuể mình đã phải hít sâu mấy lần, miễn cưỡng mới duy trì dáng vẻ bình tĩnh.

Tốt lắm, bình hoa nhỏ này diễn mất trí nhớ không được tốt lắm, diễn ngu ngốc quả thật rất thành công!

"Cậu có biết, nếu tôi xóa bỏ bạn tốt trên Wechat, sẽ không biến mất khỏi danh sách bạn tốt của cậu không?"

Hả?

Ồ.

Hóa ra là như vậy sao?

“Vậy sao em không thấy tên anh trong danh sách?" Hề Thần lí không thẳng nhưng khí có thừa.

Cơ Hướng Vãn nhẹ giọng nói: "Làm sao tôi biết được, tôi nhớ rất lâu trước đây đã thêm wechat của cậu, có phải chính cậu đã xóa rồi không?"

“Không có khả năng!" Hề Thần hừ hừ nói, "Anh gửi tin nhắn cho em xem!”

Tên đàn ông quỷ kế đa đoan này, đừng hòng trả đũa!

Cơ Hướng Vãn không giải thích nhiều, lạnh lùng tìm được ảnh chân dung hoa hòe loè loẹt của Hề Thần từ trong tài khoản cá nhân, nhấn vào khung chat, gửi đi biểu tình [mỉm cười].

Hề Thần nhìn thấy động tác của anh, cũng lấy điện thoại di động của mình ra nhìn.

Chỉ thấy thanh thông báo nhanh chóng bắn ra nhắc nhở:

[Tiểu cơ cơ] gửi cho bạn một tin nhắn.

Trong nháy mắt nhìn thấy thanh ghi chú này, Cơ Hướng Vãn triệt để hiểu ra, mặt đen như đáy nồi.

“Cậu cố ý cho tôi xem ghi chú?”

Hề Thần nhìn ba chữ trên ghi chú kia, tầm mắt chậm rãi nhìn về phía chân người bên cạnh.

Xem ra...... cũng không nhỏ nhỉ?

Nhận thấy ánh mắt cậu hướng về phía nào, sắc mặt Cơ Hướng Vãn càng lúc càng đen, dùng hai ngón tay nhẹ nhàng bóp cổ bình hoa nhỏ hai cái:

"Tối hôm qua chắc cậu đã xác nhận qua lớn nhỏ rồi nhỉ?"

Giọng nói của anh lạnh như băng, phối hợp với hai ngón tay trên cổ kia, Hề Thần có loại cảm giác mình giống như là con mèo làm sai bị nắm lấy cổ sau.

Hình như cho người ta loại ghi chú này là có chút quá đáng?

Hề Thần nghĩ lại chưa tới một giây, lập tức phản ứng lại ý tứ trong lời nói của Cơ Hướng Vãn, khuôn mặt nhỏ nhắn không nhịn được đỏ bừng.

Tên lưu manh này nói loạn thất bát tao gì thế hả!

Cái gì xác nhận với chả không xác nhận......

Hề Thần lặng lẽ nhìn sườn mặt lạnh lùng nhưng duyên dáng của tên lưu manh, nuốt nước miếng, thẹn quá hóa giận:

Mình chính là người đứng đắn không vì sắc đẹp mà khom lưng!

Hai tay cậu ôm ngực, né tránh hai ngón tay Cơ Hướng Vãn bóp sau gáy, hừ hừ nói: "Anh thì sao? Em muốn xem anh ghi chú gì cho em.”