Trong không khí một mảnh yên tĩnh, Hoắc Dục nhìn Hạ Vãn không nói gì, một khuôn mặt tuấn tú cũng thấp thoáng trong bóng đêm, thấy không rõ biểu tình.
Hạ Vãn hơi do dự, nghĩ bụng nếu không thì thôi đi.
Công bằng mà nói, yêu cầu này đúng là có hơi vượt quá giới hạn, dù sao bọn họ cũng là người xa lạ mới lần đầu tiên gặp mặt.
Coi như cách đây không lâu bọn họ từng đứng ở cùng một chiến tuyến, thì cũng chỉ là bởi vì bọn họ lúc ấy đối mặt chung kẻ địch, mà hiện tại, kẻ địch không ở đây, bọn họ tự nhiên cũng phải trở về thân phận người xa lạ.
Nếu không phải rơi vào tình cảnh éo le như này, rơi vào một thế giới xa lạ rồi còn chưa thể hoàn toàn dung hợp ký ức nguyên chủ, thì Hạ Vãn hẳn là sẽ không đề cập yêu cầu đột ngột như vậy.
Nhưng hiện tại bên cạnh cậu quả thật chỉ có Hoắc Dục có thể xin giúp đỡ.
Đầu ngón tay mân mê trong túi áo khoác, Hạ Vãn vừa định mở miệng, không ngờ một trận gió lạnh thổi tới, sặc đến mức cậu hắt xì hai cái.
Lúc ngẩng đầu lên, cặp mắt xinh đẹp kia đã bị hơi nước mỏng thấm ướt, dưới ánh trăng mờ thuần khiết giống như tinh linh không nhiễm bụi trần, lại giống như nai con bàng hoàng không nhà để về...
"Lên xe đi." Hoắc Dục dời mắt đi, thản nhiên nói, "Nếu cậu có thể chấp nhận ngủ sô pha."
"Hả?" Hạ Vãn kinh ngạc lên tiếng, nhẹ như ảo giác.
Không phải muốn từ chối ư? Chẳng lẽ là cậu hiểu lầm?
Nhưng Hoắc Dục sảng khoái như vậy, cậu trái lại hơi chần chờ.
Đối phương dù sao cũng là nhân vật phản diện, nhân vật phản diện dễ nói chuyện như vậy sao?
Cậu có chút do dự, đầu ngón tay trong ống tay áo nhịn không được lại nhẹ nhàng chà xát.
Trong cuộc sống trước đây, Hạ Vãn vẫn luôn được bảo vệ rất tốt, nói đúng ra, cậu hẳn là vẫn luôn bị vây trong trạng thái được bảo vệ quá mức.
Gần như tất cả áp lực và thương tổn trước khi đến chỗ cậu, cũng đã bị người nhà của cậu ngăn cản hóa giải hết.
Ngoại trừ vấn đề sức khỏe, cậu chưa từng gặp phải chuyện gì không tốt, càng chưa từng tiếp xúc với người có ác ý với mình.
Nhưng bây giờ, đã không còn những người yêu thương cậu nữa, tất cả đều phải do cậu một mình đối mặt.
Hơn nữa trong sách cũng có nói, Hoắc Dục là người âm tình bất định, thủ đoạn tàn nhẫn, vì gia sản nhà họ Hoắc, ngay cả loại chuyện lưỡng bại câu thương cũng có thể chơi đỉnh đến...
khoảng thời gian xuyên qua này, mặc dù đối mặt với ác ý và tổn thương cực lớn, Hạ Vãn cũng có thể ứng phó tự nhiên, nhưng chỉ nghĩ đến người nhà của mình, chóp mũi và ánh mắt của cậu đồng thời trở nên chua xót.
Không biết người trong nhà có phát hiện cậu đã không còn hay không, nếu như phát hiện, bọn họ có thể tiếp nhận được hay không?
Bởi vì bệnh của cậu, bọn họ kỳ thật đã sớm chuẩn bị tâm lý tùy thời chia lìa, nhưng hiện tại thật sự đến ngày đó, như thế nào vẫn khó chịu như vậy?
"Không đi nữa à?" Có lẽ Hạ Vãn trầm mặc hơi lâu, giọng Hoắc Dục trầm thấp có chút mất kiên nhẫn.
Hạ Vãn mím môi, muốn ép chóp mũi chua xót xuống, nhưng cậu vừa động chất lỏng nóng bỏng liền theo đuôi mắt trượt xuống.
Như cây hoa nhài trắng sau cơn mưa kia, làm cho người ta bất giác phiền chán, chỉ có thương tiếc.
Hoắc Dục giật mình, một lát sau mất tự nhiên nghiêng đầu: "Thật ra tôi ngủ sô pha cũng không sao."
Không biết vì sao, bộ dáng hắn hiểu lầm chút luống cuống không hiểu đâm trúng chỗ cười nào của Hạ Vãn, cậu ngẩng đầu, nước mắt trong mắt chưa khô, khóe miệng cũng đã nhếch lên.
Thẩm Diễm bên cạnh rốt cục nhìn không nổi nữa, quyết định buông tha cho chức nghiệp "Tài xế" vinh quang vĩ đại này, mẹ nó ai thích làm thì làm đi.
Anh ta xoay chìa khóa xe quanh đầu ngón tay vài vòng, sau đó ném vào trong tay Hoắc Dục: "Muốn ngủ thế nào các cậu về nhà đóng cửa lại từ từ thương lượng có được hay không?"
Gió đêm càng lạnh, nhưng trong xe lại rất ấm áp.
Đối với Hạ Vãn mà nói, phong cảnh ngoài cửa sổ cũng không xa lạ gì, bởi vì quyển sách kia chính là lấy thành phố của cậu làm bối cảnh.
Nhưng nếu nhìn kỹ, chi tiết vẫn có không ít chỗ không giống với cuộc sống hiện thực.
Ví dụ như khách sạn Đế Đô bọn họ vừa mới ở, trong hiện thực nơi đó tuy rằng cũng là một khách sạn, nhưng tên lại không phải là Đế Đô.
Xe một đường chạy về phía trước, Hạ Vãn một bên nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, một bên nghiêm túc chải vuốt ký ức nguyên chủ trong đầu.
Cuộc sống của nguyên chủ cũng không phức tạp, chỉ cần tĩnh tâm lại, rất nhanh liền có thể rõ.
Rất nhanh, Hạ Vãn liền từ đó biết được, nguyên chủ không có mẹ, bên cạnh chỉ có một người ba hai chân tàn tật, tên là Hạ Thành Chương.
Mà lúc trước bọn họ cũng không sống ở thành phố này, mà là ở quê nhà Hạ Thành Chương, một thị trấn nhỏ nghèo khó phía nam.
Cho đến năm lớp 10, chú bà con xa của nguyên chủ Hạ Thành Lâm về quê, mới đón bọn họ đến Thành Phố sinh sống.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao nguyên chủ rõ ràng có một khuôn mặt khiến người ta kinh diễm, rồi lại cực kỳ tự ti nhu nhược.
Đang nghĩ ngợi, trong tầm mắt đột nhiên xông vào một tòa nhà vô cùng quen thuộc, Hạ Vãn sửng sốt một chút, lập tức ngồi thẳng người như phản xạ có điều kiện.
"Hoắc Dục," cậu không chú ý tới mình lại to gan gọi thẳng tên nhân vật phản diện, càng không ý thức được thanh âm của mình đang run rẩy, "Đó là nơi nào?"
"Ở đâu?" Hoắc Dục cho rằng cậu lạnh, tiện tay điều chỉnh nhiệt độ điều hòa cao hơn một chút.
"Bên kia," Tay Hạ Vãn bất giác chỉ về phía trước, "Cái biển X màu đỏ kia."
Cái "X" khổng lồ kia kỳ thật cách bọn họ rất xa, nhưng bởi vì vị trí quá cao, cho nên ở trong bầu trời đêm rất dễ chú ý.
Mà cảnh tượng như vậy, Hạ Vãn gần như nhìn từ nhỏ tới lớn, bởi vì đó chính là tòa nhà của Hạ gia cậu.
Đại diện cho địa vị trang sức lớn nhất trong ngành - ngôi sao sáng nhất trên bầu trời đêm.
Tim Hạ Vãn gần như muốn nhảy ra ngoài, cậu tập trung tinh thần nhìn chỗ đó, mặc dù khoảng cách rất xa, nhưng dựa vào trình độ quen thuộc đối với nơi đó, cậu cũng có thể phân biệt chính xác, kiến trúc và vị trí lấp lánh kia, đều giống với Hạ gia của cậu y như đúc.
Có thể hay không có một loại khả năng, Hạ Vãn nhịn không được nắm chặt nắm đấm, Hạ gia nhà cậu cũng đồng dạng tồn tại ở thế giới này, cha mẹ người thân của gia cũng đều ở chỗ này?
Nhưng giọng Hoắc Dục lại phá vỡ ảo tưởng của gia: "Đó là trụ sở chính của Tiết thị."
"Tiết thị?" Hạ Vãn lẩm bẩm, trong nháy mắt cả trái tim đều trở nên trống rỗng, không trọng lượng không có chỗ đặt.
Hai chữ "Tiết thị" vừa ra, ký ức về nó của Nguyên chủ liền hiện ra trong đầu Hạ Vãn.
Nhà họ Tiết chủ doanh nghiệp nhật hóa, dưỡng da, mỹ phẩm, trang sức, những năm gần đây đầu tư làm ăn phát đạt, có sức ảnh hưởng trên toàn cầu, người trẻ tuổi không ai không biết.
Đang xuất thần, bỗng dưng chân tê dại, Hạ Vãn giật mình một hồi lâu mới phản ứng lại, đó là điện thoại di động của cậu đang rung.
Cậu chậm chạp lấy điện thoại ra, khi nhìn thấy hai chữ "Anh Dương" lóe ra trên màn hình, nhịn không được khẽ nhíu mày.
Nếu như nhớ không lầm, nguyên chủ sở dĩ cùng Hoắc Lâm quấy cùng một chỗ, hoàn toàn là bởi vì Hạ Dương.
Nguyên chủ từ nhỏ sống ở vùng quê, cha vì kiếm sống mà ngày đêm bận bịu, chẳng để ý dạy dỗ y, cho nên y vẫn mơ hồ, rất nhiều chuyện cũng không có năng lực đi tra rõ ràng, hơn nữa tính tình lại nhu nhược tự ti, khuyết thiếu chủ kiến, cho nên người khác coi y giống như nặn bột mì tùy ý bóp, y cũng không dám phản kháng.
Mà trong đó, liền bao gồm Hạ Dương này.
Nhưng Hạ Vãn thì khác.
Cậu sinh ra ở nhà cao cửa rộng, mặc dù bởi vì sinh bệnh rất ít ra ngoài, tuy chỉ nghe cha mẹ anh trai nói chuyện phiếm, cũng có thể từ học được rất nhiều thứ.
Tuy rằng rất ít khi tiếp xúc với người ngoài, ở một số chi tiết nhỏ tương đối ngây thơ, nhưng đạo lý đối nhân xử thế chân chính lại có thể thấy rõ ràng.
Nguyên chủ thuở nhỏ rất có thiên phú ở phương diện hội họa, nhưng Hạ Thành Chương lại không thể gánh vác chi phí liên quan, thẳng đến khi Hạ Thành Lâm về quê, lấy lý do tiền đồ của con cái thuyết phục Hạ Thành Chương đến Bắc Kinh sinh sống.
Lúc đó, mỗi một câu nói của ông ta đều như là hàm chứa đầy ý tốt, nhưng sự thật lại là bọn họ chẳng qua là thấy Hạ Vãn lớn lên quá đẹp động tâm lệch lạc mà thôi.
Nuôi một hai người không tốn bao nhiêu tiền, nhưng thời khắc mấu chốt đẩy người ra có thể đổi lấy thứ mình muốn, tiền lời kia có thể không thể đánh giá.
Mà Hoắc Lâm, vừa vặn chính là mấu chốt để nhà họ Hạ lấy hạng mục kia.
Kể là nhà họ Hạ hay là Hoắc Lâm, trong lòng bọn họ đều biết rõ nguyên chủ đối với bọn họ mà nói chỉ là một giao dịch lợi ích mà thôi.
Từ đầu đến cuối cho rằng mình thật sự đang yêu, cũng chỉ có nguyên chủ mà thôi.
"A lô." Hạ Vãn nhận điện thoại, nhưng gần như là lập tức cậu lại đẩy ống nghe ra xa, bởi vì giọng nói của người đối diện lớn đến mức gần như có thể phá vỡ màng nhĩ của cậu.
"Có biết hôm nay mày gây họa gì không? Sao mày dám?" Hạ Dương thở hổn hển khởi binh hỏi tội, giọng nói kia vang vọng trong xe yên tĩnh, ngay cả Hoắc Dục cũng có thể nghe rõ ràng.
Hắn liếc mắt, đã thấy Hạ Vãn ngay cả đuôi lông mày cũng không nhúc nhích.
Lông mi của cậu rủ xuống, lông mi dày đặc giống như cây quạt nhỏ phủ lên mí mắt, ngay cả run cũng không có.
Thẳng đến khi bên kia rống mệt, thanh âm nhỏ đi, cậu mới chậm rãi đưa loa nghe tới gần môi, cánh môi vốn đông lạnh đến xanh tím đã khôi phục huyết sắc, là hồng hào: "Em gây họa gì?"
Chỉ một câu này, lại chọc người bên kia tức giận, Hạ Vãn lần nữa để điện thoại xa ra, mơ hồ nghe được bên kia lại lớn tiếng chất vấn: "Mày nói mày gây họa gì? Mày đắc tội Hoắc Lâm không biết sao? Nhà chúng tao vất vả lắm mới được chút manh mối của hạng mục, mày làm loạn một trận mẹ nó đã hủy toàn bộ có biết hay không?"
"Anh," Hạ Vãn nói, "Anh có lẽ không biết chuyện gì xảy ra rồi, là Hoắc Lâm cắm sừng em trước, anh ta vừa quen em vừa đính hôn với người khác, đầu em bây giờ vẫn còn có ánh sáng xanh đấy, sao có thể nói em nháo được?"
Hạ Dương làm sao có thể không biết? Hạ Dương biết rõ ràng hơn ai hết.
Quả nhiên, bên kia giống như là rốt cục không thể nhịn được nữa tức giận nói: "Mày là cái thá gì?"
Hạ Vãn cong khóe miệng cười cười, không nói gì, bên kia tựa hồ cũng ý thức được chính mình lỡ lời, lập tức im miệng .