Quả nhiên, đi chưa được hai bước, sau lưng đã truyền đến giọng nói đau buồn của Hoắc Lâm: "Anh.”
Hoắc Dục nhếch môi, hơi nghiêng người sang chỗ khác, còn Hạ Vãn thì miễn cưỡng tựa vào lòng hắn, ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên.
Trong sách, Hoắc Lâm và Khâu Khởi là nhân vật chính công thụ, bởi vậy phần lớn góc nhìn đều xuất phát từ hai người bọn họ.
Tác giả cũng không có giải thích thân thế của Tiểu Pháo Hôi Hạ Vãn và gút mắc giữa y và Hoắc Lâm, càng không có giải thích tại sao y lại đến dự tiệc cưới này, trong mắt tất cả độc giả, y chỉ là một tên hề nhảy nhót đến làm loạn, là đến phụ trợ để cho thấy nhân vật chính công thụ xứng đôi ngọt ngào như thế nào.
Nhưng Hạ Vãn cố tình xuyên vào nguyên chủ, cũng từ trong trí nhớ hỗn loạn như mảnh vỡ biết được, thì ra Hoắc Lâm vẫn luôn lấy danh nghĩa yêu đương để tiếp xúc với Hạ Vãn.
Đối với nguyên chủ mà nói, Hoắc Lâm là người yêu đang yêu nhau tha thiết của y, nếu như không phải Khâu Khởi gọi điện đến, có lẽ đến nay y cũng không biết, cái "người yêu đang yêu nhau tha thiết" kia kỳ thật đang đính hôn với người khác.
Lúc ấy y không kịp suy nghĩ, thậm chí ngay cả áo khoác cũng chưa kịp mặc, chỉ nghĩ mau chóng chạy tới hiện trường đòi một chân tướng và lời giải thích, cũng không nghĩ vừa đến đã bị Khâu Khởi và bạn bè điên cuồng nhục nhã.
Mà Hoắc Lâm, "người yêu đang yêu nhau tha thiết" của y lại thờ ơ lạnh nhạt.
Quả thực là,
---Quá tởm!
“Anh," Giọng Hoắc Lâm truyền tới, "Anh và Hạ Vãn tách ra đi.”
“Tại sao?" Hoắc Dục hỏi, thanh âm vẫn lạnh nhạt như trước.
“Bởi vì cậu ta..." Hoắc Lâm dừng một chút, trải qua đêm nay, mặc dù hắn ta không nói mọi người ở đây cũng đã biết hắn ta và Hạ Vãn từng có một đoạn tình cảm, hắn ta khẽ cắn môi, "Bởi vì trước đó cậu ta vẫn luôn ở cùng một chỗ với em.”
Hắn ta vốn tưởng mình nói ra những lời này, sắc mặt Hoắc Dục sẽ rất đặc sắc, không ngờ Hoắc Dục vẫn thản nhiên nhìn hắn ta: "Nhưng bây giờ cậu đã đính hôn với người khác.”
Ý tứ những lời này của Hoắc Dục rất rõ ràng.
Hoắc Lâm nếu đã cùng người khác ký kết hôn ước, như vậy liền không còn quan hệ gì với Hạ Vãn, cũng không có bất kỳ tư cách nào đi can thiệp cuộc sống của Hạ Vãn.
Hạ Vãn muốn ở cùng một chỗ với ai, hoặc là ai muốn ở cùng một chỗ với Hạ Vãn, không có một xu quan hệ nào với hắn ta.
Hoắc Lâm nghẹn họng, sau một lúc lâu nhịn không được tăng âm lượng: "Chỉ vì một người cần xuất thân không có xuất thân cần địa vị không có địa vị như vậy, anh không sợ người ngoài nói chúng ta nội bộ bất hoà, khiến cho nhà họ Hoắc chúng ta mất hết thể diện sao?"
*nội bộ bất hoà: anh em trong nhà cãi cọ nhau
Hoắc Dục cười nhẹ một tiếng.
“Nội bộ bất hoà?” Hắn nói, mang theo một chút buồn cười, "Này không phải là truyền thống nhà họ Hoắc chúng ta ư?"
Mắt thường có thể thấy được, sắc mặt Hoắc Lâm thay đổi.
Hoắc Dục không nói gì nữa ôm Hạ Vãn đi ra cửa, Thẩm Diễm cũng tạm biệt mọi người: "Hoắc thiếu là từ sân bay trực tiếp tới đây, tôi đi tiễn bọn họ.”
Anh ta vừa nói ra lời này, nụ cười của một bộ phận người trong đại sảnh liền có thêm một chút ý vị thâm trường.
So với lúc gần sàn nhảy, càng đi tới gần cửa ánh sáng lại càng thêm tối tăm.
Cho đến khi rẽ vào cửa chính, Hạ Vãn mới chú ý tới có một bóng người cao gầy đang đứng dựa vào cửa, giống như là đang do dự có nên đi vào hay không.
Không giống với ánh sáng lờ mờ trong đại sảnh, trong hành lang sáng gần như chói mắt, dưới ánh sáng, cậu chỉ có thể nhìn ra hình dáng ngũ quan vô cùng mơ hồ của đối phương, nhưng Thẩm Diễm lại liếc mắt một cái liền nhận ra người này: "Hiếm lạ nha, Tôn đại minh tinh, hôm nay sao lại rảnh rỗi đến đây thế?"
“Gần đây có một hoạt động," Đối phương nói, thanh âm rất nhẹ, "Vừa vặn ở trong nhóm thấy chuyện bên này, liền tới xem một chút.
Anh ta nói xong chuyển ánh mắt sang Hạ Vãn, hơi nhìn kỹ, nhưng giọng nói lại rất ôn hòa: "Hạ Vãn phải không? Xin chào.”
Hạ Vãn không xác định mình đã từng gặp đối phương chưa, chỉ ngoan ngoãn gật đầu: "Xin chào.”
Đối phương lại nói: "Tôi có thể nói chuyện riêng với Hoắc Dục không?”
Hạ Vãn:...
Hoắc Dục đứng thù lù chỗ này, anh hỏi anh ta không phải được rồi à, cậu cũng không dám làm chủ cho anh ta đâu.
Hạ Vãn vừa nghĩ vừa ngước mắt nhìn Hoắc Dục, vừa lúc thấy khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Dục như đóng băng.
“Không cần thiết." Hắn nói, giọng nói trầm thấp như bị đóng băng.
Theo những lời này của hắn, thân hình vốn thẳng tắp của đối phương giống như là bỗng nhiên mất chống đỡ, ngay cả bả vai cũng rũ thấp một chút, đó là thất vọng và khổ sở ngay cả bóng tối cũng không thể che giấu.
Không hổ là nhân vật phản diện, Hạ Vãn thầm than, đủ lãnh khốc, đủ vô tình!
Mà đối với nhân vật phản diện, Hạ Vãn cũng tự mình hiểu lấy, vừa ra khỏi thang máy cậu liền chui ra khỏi lòng Hoắc Dục.
Đêm lạnh lẽo, những vì sao xa xa phản chiếu trên màn trời màu xanh đậm, Hạ Vãn hơi ngẩng đầu, hai tròng mắt phản chiếu ánh sao lặng lẽ cong lên.
Trước khi xuyên, cậu đã rất lâu rất lâu chưa được thấy sao đêm, cho nên mặc dù lạnh cậu cũng cảm thấy trời đêm nay vô cùng trân quý.
Tiếng nói chuyện từ phía trước truyền tới, Thẩm Diễm nói: "Mấy năm nay Tôn Bạch Giang cũng không được như ý lắm.”
“Không phải vẫn rất tốt đấy à?” Hoắc Dục thản nhiên nói, "Việc làm ăn nhà họ Tôn phát triển cực nhanh, lúc cậu ta tiến vào giới giải trí cũng thuận buồm xuôi gió, muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn diễn xuất có diễn xuất, ngay cả ảnh đế cũng đã cầm, chỗ nào không tốt?"
"Cậu ta vì sao không làm ở nhà mà lựa chọn tiến vào giới giải trí, chẳng lẽ cậu không biết sao?" Thẩm Diễm cố ý ám chỉ, "Bên ngoài nở mày nở mặt mà trong lòng không vui thì có ích lợi gì?”
Hoắc Dục dừng bước, lạnh lùng nói, "Mỗi người đều phải trả giá cho những việc mình đã làm, Tôn Bạch Giang cũng nên như vậy.”
Thẩm Diễm thở dài, đưa tay vỗ vai Hoắc Dục: "Tôi không muốn các cậu náo thành như vậy kỳ thật còn có một nguyên nhân khác, cậu biết người đại diện của cậu ta là ai không?"
Hoắc Dục liếc mắt.
"Là Ôn Vận Chi chị Ôn Hành Chi," Thẩm Diễm nói, "Năm đó sau khi Ôn Vận Chi và Tiết Sùng mất con, hai người cũng sinh ra vết nứt, nhưng những năm này hai người đã sớm hòa thuận như lúc ban đầu, quyền lực Tiết thị ít nhất có một phần ba nắm ở trong tay Ôn Vận Chi, cậu nếu như muốn kết giao quan hệ với Tiết thị, trước tiên tiếp xúc với Ôn Hành Chi cũng là một con đường tắt."
Hoắc Dục trầm tư một lát, cuối cùng vẫn lạnh nhạt nói: "Không cần."
Ba người một đường tới đi trước xe, Hoắc Dục nghiêng đầu nhìn về phía Hạ Vãn: "Nhà cậu ở đâu? Đưa cậu về trước.”
Hạ Vãn đôi mắt hơi hơi mở to chút, đầu tiên nghĩ đến chính là gia đình thoải mái ấm áp ở thế giới kia, ở đó có ba, mẹ, ông nội, anh trai cực kỳ yêu thương mình, là những người cậu yêu thương nhất.
Nhưng cậu lập tức hiểu được, nơi đó có lẽ không thể về được nữa.
Về phần nơi này, Hạ Vãn ngưng thần suy nghĩ một chút, trong đầu xác thực có hình dáng một căn nhà cũ, nhưng cụ thể ở nơi nào…
Cậu không biết.
Cậu xuyên qua nhiều lắm cũng chỉ tầm một tiếng, mà trong một tiếng này, kinh nghiệm của cậu lại quá mức tệ, thế cho nên vốn không kịp sửa sang lại đống ký ức rối một nùi của nguyên chủ.
Hạ Vãn cúi đầu nhìn mũi chân của mình, áo gió vốn mặc trên người Hoắc Dục chỉ dài đến đầu gối mà đổi qua cậu lại đến mắt cá chân, phủ trên người cậu bị nhiễm màu rượu, có lẽ là hỏng rồi.
Thương hiệu quần áo này mặc vào rất thoải mái, nhưng giá trị xa xỉ.
Trong thế giới thực, mẹ cậu rất thích mua nhãn hiệu này cho cậu, cho nên cậu ít nhiều hiểu rõ một chút.
Nợ nhiều không đè người, Hạ Vãn ngẩng đầu nhìn Hoắc Dục, thử hỏi: "Tôi có thể đến nhà anh tắm trước không?”