Chương 2

Khiến cho Hoắc Dục nghĩ tới chính mình khi đó.

Hoắc Lâm mặt không một biểu tình liếc Hạ Vãn một cái, giọng nói có hơi không được tự nhiên:

"Khoảng thời gian trước mới quen một đứa trẻ, không hiểu chuyện lắm, chỉ biết gây chuyện..."

"Mị lực rất lớn nha." Thẩm Diễm cười một tiếng, lại nghiêng đầu trêu chọc Hoắc Dục, "Đều là người nhà họ Hoắc, sao chỉ có cậu là lạnh như băng, người người xa lánh vậy?"

Hoắc Dục không nói gì, chỉ thản nhiên ngước mắt nhìn anh ta một cái.

Thẩm Diễm cười rộ lên vội giơ tay làm ra tư thế đầu hàng khiến mọi người cười vang.

Trong tiếng cười, trên người Hạ Vãn bỗng nhiên ấm lên, một chiếc áo khoác rộng thùng thình khoác lên vai cậu.

Hương gỗ nhuốm màu nhiệt độ quấn quanh chóp mũi cộng một mùi hoa hồng cực nhạt, làm cho người cảm thấy yên tâm.

Hạ Vãn không khỏi ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt, nhưng đối phương đã lui ra một bước.

"Tôi không phải tới đây gây sự" Hạ Vãn đứng thẳng người, giơ tay vuốt sợi tóc ướt sũng ra sau, hoàn toàn lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo.

Đường nghiêng sườn mặt của cậu rất đẹp, cánh mũi nho nhỏ, lộ ra một cỗ cảm giác thuần khiết ngây thơ.

"Vãn Vãn!" Cậu còn chưa kịp mở miệng, Hoắc Lâm đã quát một tiếng.

Hắn ta hiểu Hạ Vãn, đứa trẻ này tuy rằng vô cùng đẹp, nhưng lại rất tự ti, tính cách cũng nhát gan rụt rè.

Ngày thường, chỉ cần dùng giọng điệu như vậy gọi cậu một tiếng, cũng đủ để cho cậu chân tay luống cuống, hoảng sợ lo được lo mất.

Chưa từng có ngoại lệ.

Huống chi, hắn ta vừa rồi còn bảo vệ cậu.

Mặc dù lời hắn ta nói hơi thiên vị Khâu Khởi, nhưng với tính cách của Hạ Vãn, cũng chỉ biết cảm kích với hắn ta.

Hắn ta nhìn Hạ Vãn, gần như ra lệnh: "Em về trước đi."

"Trở về?" Bất ngờ, Hạ Vãn ngước mắt cười với hắn ta, hết sức trào phúng.

Chỉ với một động tác này, tựa như người gỗ có linh hồn, cậu bé vốn ngây ngốc mặc cho người ta nhục nhã kia, trong nháy mắt liền trở nên rạng rỡ.

Ngay cả chiếc áo sơ mi trắng như tuyết đã sớm bị các loại rượu và đồ uống làm bẩn trên người cũng không còn nhếch nhác nữa, ngược lại tự nhiên lộ ra một cỗ uy nghiêm cùng ngạo khí, Hoắc Lâm nhìn thấy không khỏi sửng sốt, lời muốn nói cũng nhất thời quên sạch sẽ.

"Các người gọi tôi đến đây, không phải là muốn cho tôi nói rõ ràng à?" Hạ Vãn lẳng lặng đứng tại chỗ, cười lạnh hỏi, "Có cái gì tôi không thể nói ư?"

"Anh không có." Hoắc Lâm theo bản năng giải thích.

Trên thực tế, hắn ta quả thật không gọi Hạ Vãn tới, chuyện đính hôn này hắn ta giấu còn không kịp làm sao có thể chủ động thông báo cho cậu?

"Không có gì khác nhau cả, anh nɠɵạı ŧìиɧ trước, đối tượng đính hôn của anh, à, cũng là gian phu của anh mời tôi." Hạ Vãn thờ ơ cười, giọng điệu ung dung rõ ràng, "Kỹ nam phối với chó, thiên trường địa cửu*, tôi đương nhiên phải tới chúc phúc các người nha."

*Những lời này là một câu mắng chửi người, ý tứ là loại gái điếm chỉ xứng ở cùng một chỗ với chó, hơn nữa cả đời đều chỉ có thể ở cùng một chỗ với chó.

Không biết là ai nở nụ cười rất nhẹ, mặt Khâu Khởi đỏ bừng, cậu ta đứng lên tức giận nói, "Mày nói cái gì?"

"Tôi đang khen cậu đó nha," Hạ Vãn cười, mặt không biểu cảm tới gần Hoắc Dục, "Khen cậu tái chế rác thải cống hiến hết mình nha."

Không biết là ai lại cười một tiếng, ngay cả Hoắc Dục cũng không nhịn được cong khóe miệng.

Gần như cùng lúc, sau lưng hắn liền bị kim loại lạnh lẽo dán sát.

Giọng Hạ Vãn nhẹ nhàng lướt qua tai mang theo hơi thở mát lạnh: "Phối hợp một chút, ôm lấy tôi."

Hoắc Dục ngừng một chút, ánh mắt chậm rãi ngưng tụ trên mặt Hạ Vãn, trong đôi mắt thủy chung quạnh quẽ kia rốt cục toát ra một tia hứng thú.

"Cậu đây là lấy oán trả ơn sao?" Hắn trả lời, thanh âm cũng cực nhẹ.

"Tôi chỉ là cần anh giúp một chút." Hạ Vãn có chút sốt ruột, tay không khỏi dùng sức, "Sau này tôi có thể báo đáp anh."

Hoắc Dục nở nụ cười đầy ẩn ý: "Hồi báo? Hay là ôm lại?"

Hạ Vãn mím môi, thần sắc ngưng trọng.

Thời gian bắt đầu trở nên chậm chạp, từng giây từng phút đều hết sức gian nan.

Ngay khi Hạ Vãn cho rằng hết thảy vô vọng, một cánh tay ấm áp mạnh mẽ ôm lấy cậu vào trong ngực.

Chặt quá.

Trong lúc nhất thời trong phòng hoàn toàn tĩnh lặng, ngay cả Khâu Khởi người đầy cao ngạo cũng không khỏi sững sờ.

"Đây mới là bạn trai của tôi, tốt hơn đối tượng đính hôn của cậu một vạn lần, cậu gọi tôi tới là làm điều thừa." Hạ Vãn trong lòng nắm chắc, hơi kiêu căng ngửa đầu trong lòng Hoắc Dục, "Dù sao, tôi cũng không mù."

Thấy sắc mặt đối phương một chút tái nhợt, cậu chậm rãi bổ sung, "Tôi tốt lòng nhắc nhở một chút, bức tranh bảo bối "Giá trị liên thành" kia của cậu là đồ dỏm."

Cậu cười, rất nhẹ: "Lấy đồ giả đến đính hôn, thật đúng là lần đầu tiên gặp nha, tôi thật sự cảm thấy rất xấu hổ giùm lun."

"Hạ Vãn!" Hoắc Lâm âm trầm kêu một tiếng, biểu tình trên mặt giống như mở phường thuốc màu bảy màu, rất đặc sắc rất náo nhiệt.

Hạ Vãn cũng không nhìn hắn ta mà xoay người cầm ly rượu bên cạnh, vung tay hắt lên mặt hắn ta, Khâu Khởi bên cạnh cả kinh hô nhẹ một tiếng, vội lấy khăn giấy lau, cũng không nghĩ đỉnh đầu mình cũng lạnh theo.

Rượu màu đỏ nhạt theo sợi tóc nhỏ xuống, lạnh lẽo trượt vào trong cổ áo, nhuộm đỏ âu phục màu trắng tinh xảo.

"Hạ Vãn," Hoắc Lâm yên lặng nhìn chằm chằm Hạ Vãn, trong mắt mang theo âm u: "Cậu quá đáng rồi."

Hạ Vãn cảm thấy thật buồn cười, cho tới tận bây giờ, Hoắc Lâm vẫn dùng cách đối đãi chính mình giống như cách đã từng đối đãi với nguyên chủ.

Chính mình chịu nhục thì được, còn phản kích thì là quá đáng?

Thật đúng là không biết xấu hổ.

Cậu còn đang muốn quá đáng một chút, Hoắc Lâm đã chuyển ánh mắt đến trên mặt Hoắc Dục, một chút giả nhân giả nghĩa kia gần như duy trì không được, trong lời nói cũng mang theo uy hϊếp: "Anh, ba em biết anh về không?"

"Anh?" Hạ Vãn phản ứng chốc lát, sau đó thân thể cứng đờ, nếu như cậu không nghe lầm, Hoắc Lâm gọi người này là "Anh?"

Trong nguyên tác Hoắc Lâm đúng là có một người anh trai, người kia là con trai của bác Hoắc Lâm, tên là Hoắc Dục.

Nhưng đó là nhân vật phản diện lớn của cuốn sách.

Hạ Vãn cả kinh đến nỗi chìa khóa trong cũng tay sắp rơi ra.

Cậu cũng đen quá rồi, xuyên sách xuyên vào Tu La tràng không nói, thật vất vả tìm được cứu tinh, hóa ra lại là nhân vật phản diện?

Cũng không biết bây giờ chạy có muộn không?