Mùa xuân Kinh Đô đến muộn, tuy rằng đã là giữa tháng ba, nhưng chồi non trên cành cây cũng chỉ mới nhú lên một chút, thấp thoáng trong đêm tối.
Thẩm Diễm xoay vô lăng, chiếc xe rẽ vào một đường lớn rực rỡ ánh đèn với những cành cây và bóng râm xám xịt, cách đó không xa là bảng hiệu nổi bật nhất của khách sạn Đế Đô.
"Lần này xác định không quay về nữa?" Thẩm Diễm hỏi, ánh mắt quét về phía ghế phụ, người ngồi ở đó đang nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh sáng đêm phác họa đường cằm lộ ra gần như hoàn mỹ của hắn.
"Ừ." Người nọ nhàn nhạt đáp một tiếng, ngón tay tùy ý vuốt ve chiếc nhẫn xám bạc trên ngón trỏ tay trái.
Thẩm Diễm thờ ơ liếc qua đôi tay như ngọc kia.
Đối với nhà họ Hoắc mà nói, đôi tay này càng giống một mặt tiền.
Giống như chỉ cần nó không nhiễm sương gió, cũng đủ để nói cho thiên hạ biết, nhà họ Hoắc đối với Hoắc Dục đã hết lòng quan tâm giúp đỡ.
"Nếu như tin tức lần này là thật, cậu của cậu chắc chắn sẽ có mặt" Thẩm Diễm nhịn không được giật giật khóe miệng, "Vậy chú của cậu sẽ ngủ không ngon giấc rồi."
Hoắc Dục không nói gì, nghe vậy thậm chí không nhúc nhích, chỉ chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đã lâu không về nước, Đế Đô vẫn phồn hoa như trước, mặc dù đã gần đêm khuya nhưng đèn vẫn sáng trưng, khách đến nườm nượp.
Mà tối nay, tiệc đính hôn của Hoắc Lâm đang được tổ chức ở đây.
*
Đế Đô tầng 25 trong đại sảnh, tiệc đính hôn vừa kết thúc không lâu, các trưởng bối đã sớm rời đi, chỉ còn lại có những người trẻ tuổi vẫn còn chưa thỏa mãn.
Trên sàn nhảy ánh đèn lập lòe, nhưng cũng không có người khiêu vũ, bọn họ phần lớn đều nhàn nhã ngồi vây quanh hai vị, à, là ba vị nhân vật chính ngày hôm nay, vừa uống rượu vừa xem kịch vui.
"Hoắc Lâm là người của tôi, cậu về sau không được phép, cũng không xứng chạm vào anh ấy!" thanh niên mặc một thân tây trang trắng giơ tay cầm một ly đầy chất lỏng màu đỏ sẫm trút xuống đầu một thanh niên rất đẹp trai, chọc cho hai ba vị khán giả bên cạnh vỗ tay thích thú.
Người mặc âu phục trắng nghiêng đầu, trên khuôn mặt hơi say hiện lên vẻ đắc ý, giọng điệu khinh thường trào phúng đột nhiên trở nên sắc bén, "Biết chưa hả?"
Rượu lạnh dọc theo đuôi tóc và lông mi chảy xuống trượt vào sâu trong cổ áo, Hạ Vãn khẽ rùng mình vì lạnh, so sánh với âu phục trắng tinh xảo trước mặt, càng thêm chật vật.
"Khâu Khởi." Người đứng cạnh người âu phục trắng nhíu mày, tiến lên nắm cổ tay người âu phục trắng, đoạt lấy ly trong tay cậu ta.
Trên người hắn ta mặc âu phục màu đen cùng kiểu với Khâu Khởi, dáng người lại cao lớn hơn Khâu Khởi không ít, Hạ Vãn dựa vào trí nhớ hỗn loạn mơ hồ trong để đầu xác định, đây chính là Hoắc Lâm trong miệng Khâu Khởi.
Hoắc Lâm, Khâu Khởi......
Hai cái tên này Hạ Vãn cũng không xa lạ gì.
Bởi vì đây chính là tên nhân vật chính công thụ của quyển tiểu thuyết máu chó mà cậu vừa đọc trước khi đi ngủ.
Mà một màn này, lại là cảnh cao trào đầu tiên của nửa phần đầu tiểu thuyết, nhân vật chính lừa bia đỡ đạn nhỏ đến tiệc đính hôn để gây rối và bị Khâu Khởi tát vào mặt.
----Mà không may chính là, tấm bia đỡ đạn nhỏ đó lại trùng tên với Hạ Vãn.
Rượu lạnh sau khi bị nhiệt độ cơ thể làm ấm lên rồi lại lạnh đi, tựa như lạnh hơn gấp mấy lần so với lúc mới đổ xuống.
Hạ Vãn không thể không đối mặt với hiện thực, mình xuyên sách.
Xuyên thành vai pháo hôi trùng tên trùng họ, là sinh viên năm hai học viện mỹ thuật.
Nguyên chủ ở trong sách xuất hiện cực ít, ngoại trừ lúc tiệc đính hôn kết thúc bị nhân vật chính đánh mặt ra, những lần xuất hiện tiếp theo cũng đều là dây dưa với nhân vật chính công, cuối cùng lại bởi vì cầu mà không được trở nên điên điên khùng khùng...
Hoàn toàn là một công cụ tồn tại chỉ để làm nổi bật mị lực vô song, tình yêu kiên cố hơn vàng của nhân vật chính công thụ.
"Em là thiếu gia nhà họ Khâu, cậu ta tính là gì? Cậu ta không xứng làm bẩn tay em." Bên tai truyền đến giọng nói an ủi của Hoắc Lâm, hắn ta vừa nói vừa lạnh mặt chắn giữa hai người Hạ Vãn và Khâu Khởi.
Trong mắt hắn ta, đây đã là sự bảo vệ lớn nhất của hắn đối với Hạ Vãn.
"Thật ư?" Khâu Khởi cười một tiếng, "Cậu ta đẹp như vậy, anh cam lòng cắt đứt với cậu ta sao?"
"Anh là người nông cạn như vậy ư?" Hoắc Lâm nở nụ cười, thanh âm rất nhu hòa, "Hơn nữa anh và cậu ta cũng chỉ quen biết một tháng, không tính là có tình cảm gì."
Có lẽ lời nói của đối phương đã lấy lòng Khâu Khởi, đối diện truyền đến một trận tiếng cười dễ nghe, xen lẫn tiếng trầm trồ khen ngợi ồn ào của bạn bè Khâu Khởi.
Trong tiếng ồn ào, Hạ Vãn không nhịn được nâng lông mi ướt sũng lên, nhìn về phía trước một cái.
Ở vị trí đối diện cậu đang treo một bức tranh cổ, sơn thủy mây mờ, những cành liễu mới mọc.
Tất cả mọi người đều biết, đây là quà đính hôn Khâu Khởi tặng Hoắc Lâm, nghe nói vô giá.
"Biết vì sao tôi nói cậu không xứng không?" Dường như chú ý tới ánh mắt của cậu, Khâu Khởi lạnh lùng cười, trào phúng khoe khoang quét mắt về phía bức tranh, "Đây chính là thứ cả đời cậu cũng mua không nổi."
Trong đại sảnh lại vang lên một mảnh tiếng cười âm dương quái khí, đặc biệc là bạn mà Khâu Khởi mời đến, càng liều mạng làm chỗ dựa cho cậu ta.
Hạ Vãn khẽ nhếch khóe miệng, nhướng mày, đừng nói cậu thật sự biết bức tranh này.
Mà cậu chắc chắn rằng bức tranh mà Khâu Khởi mang đến kia chẳng qua chỉ là đồ dỏm mô phỏng cực cao mà thôi.
Mặc dù trước khi xuyên qua, sức khỏe của cậu không tốt, nhưng gia thế cũng không thua kém bất kỳ người nào có mặt ở đây, đồ vật được thấy đương nhiên cũng không ít hơn so với bọn họ.
Hơn nữa lúc này, mảnh vỡ kí ức trong đầu còn cho cậu biết, nguyên chủ đến nơi này không phải muốn gây sự mà là bị người tính kế.
Kết quả lại gặp phải nhục nhã không chịu nổi như vậy......
Hạ Vãn không tự chủ mà vân vê đầu ngón tay -- hôm nay cậu liền muốn triệt để phá vỡ ma chú công cụ hình người chết tiệt trên người nguyên chủ!
Cửa phòng tiệc không đóng kỹ, tiếng ồn ào như sóng nước từ khe hở nhỏ xíu tràn ra, như có như không.
"Bên trong làm sao thế? Náo nhiệt như vậy?" Thẩm Diễm đứng ở cửa, cười nhìn về phía nhân viên phục vụ bên cạnh.
"Thẩm thiếu gia" Đế đô là sản nghiệp của nhà họ Thẩm, thái độ của nhân viên phục vụ càng thêm cung kính, "Hoắc thiếu gia hôm nay đính hôn thì có một đứa trẻ đi vào làm loạn."
"Hoắc thiếu?" Thẩm Diễm hơi trào phúng nở nụ cười lại nghiêng đầu về phía Hoắc Dục, "Hoắc thiếu cái gì? Nhớ kỹ, đây mới là Hoắc thiếu gia chân chính."
Người phục vụ hơi kinh ngạc, gã đến Đế Đô đã hơn hai năm, được xếp hạng danh hiệu Hoắc thiếu gia cũng chỉ có một người trong đại sảnh, sao lại có một người nữa?
Gã nhịn không được tò mò, lặng lẽ ngước mắt nhìn, chỉ là trong nháy mắt chạm phải Hoắc Dục liền không nhịn được hơi ngây ngẩn.
Vị Hoắc thiếu này lớn lên thật đúng là quá đẹp rồi.
Làm việc ở Đế Đô hai năm nay, tuy không thể nói là đã gặp qua vô số người, nhưng người gã đã gặp phần lớn là thiếu gia tiểu thư của các gia tộc, còn có nhân vật tai to mặt lớn, ngôi sao nổi tiếng, dù vậy, vị Hoắc thiếu trước mắt này vẫn khiến gã không nhịn được kinh ngạc một chút.
Thân hình đối phương thon dài cao ngất, thoạt nhìn so với Thẩm Diễm 1m86 còn cao hơn không ít, một chiếc áo gió màu nhạt vô cùng đơn giản khoác lên người, giơ tay nhấc chân nhìn như tùy ý, nhưng lại lộ ra khí chất kèm theo cảm giác xa cách nói không nên lời.
Hơn nữa cặp mắt kia, chỉ nhẹ nhàng nâng lên cũng khiến cho gã không thể không cúi đầu.
"Hoắc thiếu." Người phục vụ ngay cả thanh âm cũng hạ thấp một chút.
Khi gã nhìn lên lần nữa, Hoắc thiếu gia đã theo Thẩm Diễm đi vào đại sảnh.
Lúc Hạ Vãn xoa đầu ngón tay dần ấm lên, tiếng huyên náo trong đại sảnh cũng nhỏ đi không ít, Khâu Khởi bị ghẹo sắc mặt ửng đỏ như chim nhỏ nép vào lòng Hoắc Lâm, đằm thắm biết bao nhiêu?
Cậu cười cười cảm thấy thời cơ đã đến rồi, nhưng còn chưa kịp mở miệng thì một giọng cười từ cửa truyền vào "Mới ở bên ngoài đã nghe thấy, cái gì mà đồ vật đáng giá, để cho chúng tôi cũng mở rộng tầm mắt nào."
Giọng nói này vừa vang lên, mọi người trong đại sảnh không khỏi đứng dậy chào hỏi : "Thẩm thiếu, Thẩm thiếu."
Thẩm Diễm mỉm cười từ trong bóng tối đi tới, ánh mắt nhàn nhạt đảo qua bức tranh kia, sau đó cười cười nghiêng đầu nhìn về phía sau: "Đến mở rộng tầm mắt?"
"Ừ." Một tiếng rất nhẹ, trầm thấp, từ tính, mang theo chút lạnh lùng.
Theo tiếng trả lời này, chủ nhân của giọng nói cũng tiến vào tầm mắt mọi người, ánh đèn nhấp nháy trên sàn nhảy thỉnh thoảng chiếu qua, ánh sáng và bóng tối đan xen vụt qua khuôn mặt cực kỳ tuấn mỹ kia.
Khuôn mặt kia cực kỳ lập thể, dưới ánh sáng biến ảo giống như một bức tranh sơn dầu có kết cấu tuyệt đẹp, đặc biệt là đôi mắt đó, khiến cho Hạ Vãn nhịn không được nhớ tới bức họa nhân vật tinh xảo nhất dưới ngòi bút của mẹ cậu, hoặc là viên bảo thạch cực phẩm vô giá mà ông nội tặng vào ngày sinh nhật mười tám tuổi của cậu, .
Đó là sự tồn tại không thể chỉ dùng từ "đẹp" là có thể hình dung, đầu mắt hơi cụp xuống cùng đuôi mắt thon dài hơi nhướng lên làm nổi bật con ngươi đen thăm thẳm, thâm thúy vô song, giống như vòng xoáy không thấy đáy, chỉ liếc mắt một cái liền có thể cuốn người vào.
So với vẻ kinh diễm và kinh ngạc trong mắt phần lớn mọi người, chỉ có Hoắc Lâm khi nghe thấy tiếng "Ừ" kia, sắc mặt liền đen thui.
Khoảng khắc đó rất ngắn, nhưng Hạ Vãn vẫn là ở trên mặt hắn ta thấy được hắn ta đề phòng người kia, kiêng kị, thậm chí là chán ghét.....
"Anh..." Cơ mà chỉ trong chớp mắt, sắc mặt Hoắc Lâm đã khôi phục như thường, trong ánh mắt thậm chí còn chồng chất ra một chút ý cười vui vẻ.
Chỉ là thanh âm của hắn ta cũng không thể kéo dài, bởi vì thanh âm dễ nghe kia lại vang lên lần nữa.
"Không phải đính hôn à?" Hoắc Dục nhìn về phía Hạ Vãn, "Đây là đang làm gì?"
Đứa nhỏ đối diện đứng cách sàn nhảy rất gần, ánh đèn bảy màu chiếu lên trên người cậu, đem chiếc áo sơ mi đã sớm bị các loại đồ uống nhuộm thấu càng thêm sắc sặc sỡ.
Đuôi tóc và mi mắt của cậu vẫn còn nhỏ nước, môi cũng vì lạnh mà hơi xanh tím......
Có chút chật vật.