Chương 9: An Bảo Xuyến

"Anh gạt người!! Ultraman mới không phải là giả đâu."

Người trước mắt với đại ngốc là một nhóm, nó không mắc lừa đâu, Ultraman khẳng định là thật, chỉ có con nít ba tuổi mới tin chuyện ma quỷ trong miệng đối phương.

Nó xem Ultraman mỗi ngày trên TV, đối phương nhất định là ganh tỵ mình có thể mặc đồ ultraman nên mới nói như vậy.

An Nhất nhìn đứa nhóc bộ dáng đau lòng, không có đi phản bác đối phương nữa mà ngữ khí chậm lại: " Tôi nói Ultraman là giả, nhóc có tức giận hay không?"

Đứa nhóc tức giận nói: "Anh nói xem"

An Nhất: "Tương tự như vậy, nhóc nói người khác là một đại ngốc, người đó cũng sẽ tức giận."

Đứa nhóc: "Vậy thì sao, anh ta là một kẻ ngốc, là một kẻ ngốc!Các anh đều là đại ngốc và đại lừa đảo!""

Sau khi chọc thủng Ultraman là giả, An Nhất vốn định không nói thêm gì nữa, dù sao tuổi thơ của ai lại không có mấy thần tượng anh hùng, muốn nói đạo lý với cậu bé, cậu nói Ultraman là giả nhóc tức giận, tương tự nhóc nói người khác là kẻ ngốc, tổn thương gây ra cho người khác cũng như nhau.

Muốn nói cho đối phương biết một ít lời không thể nói, bằng không sau này sẽ chịu rất nhiều thiệt thòi. Nhưng hiển nhiên đứa nhóc này đã được người trong nhà chiều hư, không vừa lòng sẽ động thủ, dựa vào gào thét muốn nói đạo lý với nhóc căn bản không có khả năng, sau này lớn lên nhất định phải chịu xã hội vùi dập một ít.

Đối mặt với số phận của người khác, ếch xanh nhỏ thể hiện sự tôn trọng.

Nhóc hạnh phúc là được rồi, ha

An Nhất cầm kem trong tay nhìn thẳng vào mặt đứa nhóc "Anh không có lừa gạt nhóc, không tin nhóc hỏi Ultraman trên quần áo đi, xem hắn có nói chuyện với nhóc hay không. "

Cậu bé "hừ" một tiếng, nhíu mũi về phía An Nhất, biểu hiện sự khó chịu đến cực điểm: "Bây giờ em sẽ gọi Ultraman ra ngoài tiêu diệt anh. "

Chờ đó, chờ Ultraman đi ra thì anh tiêu đời rồi.

Nó cúi đầu trước Ultraman trên quần áo rồi nói, "Tiga, đi ra và tiêu diệt tên này."

Vài giây im lặng trôi qua, Ultraman vẫn mỉm cười lịch sự.

Nhóc con sửng sốt vài giây: "Tiga! "

Ultraman im lặng.

Làm sao... Làm sao chuyện này có thể xảy ra! Nó nhìn Ultraman trên quần áo một cách không thể tin được.

An Vừa nhìn nhóc yên lặng lắc đầu, "Từ bỏ đi, cho dù em có gọi một trăm lần "Tiga" hắn cũng không xuất hiện đâu!"

Đứa nhóc: "Tại sao?" "

An Nhất: Bởi vì là giả đó :)

An Nhất không có trả lời, chỉ mỉm cười với cậu nhóc, lúc này im lặng, tất cả đều không nói nên lời.

Cậu nhóc há miệng, đôi mắt đờ đẫn, mặt đầy không thể tin được.

Ultraman là giả à?

Nếu đó là thật? Thì những gì anh ấy nói là đúng?

Trong lúc nhất thời Ultraman in trên quần áo không còn đẹp nữa.

Tuổi còn nhỏ đã cảm nhận được sự lừa gạt từ thế giới, thì ra thế giới dối trá như vậy, ngay cả ánh sáng cũng không

Đứa nhóc đỏ mặt, đứng tại chỗ dậm chân, đưa tay định nắm lấy tay An Nhất, An Nhất đứng dậy, độ cao trở lại một mét tám hai.

Bàn tay của đứa nhỏ đưa ra rồi nhào vào khoảng không.

An Nhất: Đây có lẽ là khoảng cách tự do trên thế giới.

Nó không được, vậy thì gọi cha.

Nhóc hét lên với An Nhất, "Một lúc nữa cha em tới, em sẽ nói cha đánh anh! Đánh ăn răng rớt đầy đất luôn! Không ai có thể cứu anh được, chú cảnh sát, ba cũng không sợ!

An Nhất: Ồồồ

Xã hội pháp quyền, cha nhóc là kẻ ngoại đạo ngoài vòng pháp luật chứ gì!

Đứa nhỏ chạy đến bên cạnh vệ sĩ nói người nọ gọi cho cha mình.

Hoắc Bắc Hành vừa buông tay bịt lỗ tai xuống, chợt nghe thấy cậu nhóc nói muốn đánh An Nhất, giơ tay vội vàng kéo An Nhất ra sau lưng.

Thân hình cao lớn giống như một ngọn núi, che chắn kín mít.

Lông mày cau lại: " Bà xã ơi, có người muốn đánh em?"

Trong phim truyền hình nói, kết hôn, bà xã là người của mình, có người đánh bà xã, tương đương với đánh vào mặt mình.

Nhìn bộ dạng căng thẳng của người anh, An Nhất vỗ vỗ anh: "Không sao, tôi có vũ khí."

Hoắc Bắc Hành: "Vũ khí gì? "

An Nhất giơ điện thoại lên, 110.

*110 là số chú cảnh sát nha

Không lâu sau, một chiếc xe sang màu đen dừng kế bên công viên, tài xế xuống xe mở cửa xe cho người đàn ông, người đàn ông từ trên xe xuống, thân hình hơn một mét bảy, thoạt nhìn khoảng chừng ba mươi tuổi, vừa rồi nhận được điện thoại, nói là con trai bị người bắt nạt, trên mặt mang theo sự tức giận.

Đứa nhóc nhìn thấy cha mình từ xa, vội vã chạy qua, "cha ơi! "

Người đàn ông cúi đầu nhìn trái nhìn phải con trai mình, phát hiện con trai không bị thương, hỏi: "Tiểu Nghị, người bắt nạt con ở đâu?" "

Đứa nhóc đưa tay chỉ về phía Hoắc Bắc Hành, "Chính là bọn họ. "

Ánh mắt nam nhân độc ác, nhìn theo hướng con trai chỉ, hắn ngược lại muốn nhìn xem là con gấu con nào.

Ai ngờ Hoắc Bắc Hành đeo túi thể thao lớn đập vào mắt.

Người đàn ông sửng sốt.

Hoắc Nhị!

Hoắc nhị ngốc sao không ở nhà mà lại ở đây!

Người đàn ông giơ tay chỉ vào đối phương, "Là anh ta?"

Cậu nhóc gật đầu, "Là họ!" "

Người đàn ông hít một hơi thật sâu, trái tim bắt đầu đập điên cuồng: "Làm sao họ lại bắt nạt con?" "

Nhóc: " Con nói anh ta là một kẻ ngốc, xong bọn họ nói Ultraman là giả"

Người đàn ông hư bị sét đánh: " Con nói cái gì?

Nó không hiểu sao cha lại như vậy nhưng vẫn lặp lại, "Con nói anh ta là một thằng ngốc."

Không phải lúc trước lúc ba cùng chú nói chuyện đã nói rồi sao, sao lại quên rồi?

Huống hồ kẻ ngốc không phải là dùng để khi dễ sao, khϊếp sợ như vậy làm cái gì, thật sự là cha là người lớn rồi mà không bình tĩnh gì cả.

Đúng lúc này, An Nhất quay đầu nhìn thấy hai cha con, Hoắc Bắc Hành nhìn An Nhất quay đầu cũng nhìn theo, không vừa vặn đối diện với người đàn ông.

Cái liếc mắt này khiến cả người đàn ông đều run lên.

Vốn định nhìn xem là thằng nhóc nào dám bắt nạt con trai bảo bối của mình, ai ngờ, lúc này sắc mặt người đàn ông khó coi, cúi đầu nhìn con trai.

Mày mới là đồ ngốc.

Thật sự là đứa con có hiếu của cha mà!

Chuyện Hoắc Bắc Hành là kẻ ngốc, trong vòng truyền ra không sai, cũng có không ít người nhìn vị phong lưu mà này chê cười. Trước kia Hoắc Bắc Hành chưa ngốc làm gì cũng theo tâm tình, gây thù chuốc oán cũng không ít người.

Nhưng cho dù là có đối đầu, nửa người dám ở bên ngoài nói Hoắc Bắc Hành ngốc cũng không có, bọn họ nhìn chuyện hề này cũng chỉ có thể nói sau lưng, có khi nói xong còn có sợ hãi sợ vách tường có tai.

Bây giờ tốt lắm, không phải là tai vách mặt rừng mà là giặc nhà khó phòng.

Người đàn ông trong lúc nhất thời cảm thấy huyết áp của ông tăng cao, nhìn đứa con trai bảo bối bình thường yêu thương, lúc này hận không thể lấy dép ra đánh cho vài phát.

Chọc ai không chọc, hết lần này tới lần khác lại chọc người không thể chọc.

Nếu thật sự đắc tội Hoắc gia, vậy thì đi đời rồi.

Hiện tại Hoắc Bắc Hành nhìn thấy ông, lại về nhà cáo trạng, vậy việc làm ăn của ông ở kinh thành cũng không cần làm tiếp nữa.

Chân tay người đàn ông run rẩy, trong lòng sợ hãi, vội vàng ôm con trai đi qua.

Nhóc thấy ba bế mình lên còn vội vã đi qua, trên khuôn mặt xuất hiện sự đắc ý.

Hai người xong đời rồi!

Ai ngờ ngay sau đó, người đàn ông mở miệng: "Tôi xin lỗi!" "

Đứa nhỏ:???

An Nhất cũng sửng sốt một chút, không nghĩ tới cha mẹ của đứa nhóc này lại sáng suốt như vậy, có chút khác với tưởng tượng của cậu.

Vốn tưởng rằng đối phương hẳn là một người cha cực kỳ chiều chuộng đứa nhóc, nhưng mà hiện tại nhìn thấy hoàn toàn trái ngược với tưởng tượng.

Người đàn ông đặt nhóc xuống, giọng điệu nghiêm khắc hẳn lên: "Xin lỗi mau! "

Đứa nhỏ không chịu, cuối cùng sau khi bị đánh mông lúc này mới ngoan ngoãn xin lỗi, cha lần đầu tiên đánh mình, trong mắt cậu bé trào ra nước mắt: "Xin lỗi, anh không phải là kẻ ngốc."

Hoắc Bắc Hành nghe xong, trên mặt lập tức tươi cười, "Không sao. "

Thấy Hoắc Bắc Hành tha thứ, người đàn ông lại khom lưng xin lỗi, sau đó không dám ở trước mắt đối phương tạo cảm giác tồn tại, ôm con trai bỏ chạy.

An Nhất không nghĩ tới thuận lợi như vậy, cúi đầu muốn cắn một miếng kem, ai ngờ há miệng cắn một cái lại trống rỗng, cúi đầu nhìn que gỗ trong tay mình.

An Nhất:???

Kem của tôi đâu?!

Hoắc Bắc Hành ở một bên mở miệng nói: "Bà xã, vị dâu tây của em không ngon bằng vị dứa của anh "

An Nhất:...

Vậy thì sao anh vẫn còn ăn!!

Hoắc Bắc Hành muốn đem cây kem dứa còn một nữa của mình cho An Nhất: " Bà xã, ăn đi"

Tài sản chia đều.

Nói xong đem kem đút đến bên miệng An Nhất " Ngon lắm"

An Nhất nhìn cây kem dứa trước mắt, lắc đầu, "Không cần anh ăn đi. "

Hoắc Bắc Hành: " Bà xã đối với tôi thật tốt". "

An Nhất mỉm cười.

Cậu bé ngốc nghếch này, ếch xanh nhỏ không thích ăn dứa.

Lúc An Nhất ở trên núi, có rất nhiều trái cây cậu chưa từng ăn qua, nhưng ăn nhiều nhất cũng chính là táo, chuối các quả đó thừa dịp sắp hỏng mua về một ăn thử cho biết, sau khi vào thành phố An Nhất có ăn dứa một lần, cảm thấy rát lưỡi, ăn không ngon.

Chờ Hoắc Bắc Hành ăn xong kem, hai người dắt chó về nhà.

Không biết cách đó không xa vẫn có ống kính đi theo hai người.

...

Ngày hôm sau, tiêu đề mảng giải trí bị Hoắc Bắc Hành chiếm đóng.

"Doanh nhân trẻ tuổi giàu có đã có niềm vui mới, cùng bạn trai trẻ đi công viên còn đút nhau ăn kem."

Trong ảnh, khuôn mặt của An Nhất bị tòa soạn làm mờ, khuôn mặt che kín, chỉ lộ ra mỗi một cái miệng.

"Đệt! Tình huống gì đây, Hoắc tổng lại đổi người! "

"Lần này lại là tiểu minh tinh nào đấy, hạng nào?"

"Tòa soạn này có phải đã nhận tiền không sao có thể che mặt người ta như thế này được?""

"CP tui đu BE rồi, Hoắc tổng quá đào hoa, tui hận quá đi, nhưng mà gương mặt anh ấy và thiết lập trong giới giải trí của ẻm vẫn còn ngon quá nạ"

" Sao lại không có mặt mũi a, tui còn muốn xem hình dáng mà"

"Tui cược 5 tệ!" Tui cá hai người ở bên nhau chỉ một tháng! "

" Lầu trên à, cậu đã nghĩ kỹ chưa, đây chính là một khoản tiền lớn đó.""

"Tui cược 10 mười đồng, nửa tháng."

"Lỡ đâu vạn nhất là Hoắc tổng quay đầu thì sao, Scandal trước đó bên kia cũng không thèm phản bác, lần này thì đến người trông như thế nào cũng không biết"

"Tui cũng cảm thấy Hoắc tổng nhà tui đút cho người kia ăn, ánh mắt thật sự rất dịu dàng, tui thật sự rất thích lãng tử quay đầu nha"

" Bớt ảo tưởng đê, Hoắc tổng không có khả năng quay đâu, chỉ có mấy người tự não bổ thôi, không đến ba tháng khẳng định thay người"

Lúc này An Nhất đang nửa ngủ nửa tỉnh, bị Hoắc Bắc Hành khiêng xuống lầu đi đến nhà ăn, chuẩn bị ăn sáng.

Chung bá theo sát xu thế thời đại, mỗi buổi sáng đều dậy xem bát quái, này là do Hoắc Bắc Hành trước đó quá lăn lộn ông mới nuôi ra được thói quen hóng hớt.

Hoắc Bắc Hành chưa ngốc số lần xuất hiện trên tin tức giải trí còn nhiều hơn so với tin tức tài chính, trung bình cứ hai tháng một lần mỗi lần bên người lại xuất hiện một người khác.

Góc độ khoa học nhìn nhận thì thấy cái này cũng khá tốt, sẽ có trái tim mạnh khỏe.

Nhìn mỗi ngày, càng nhìn tim càng khỏe mạnh.

Sau Hoắc Bắc Hành bị ngốc không còn lên trang nhất giải trí nữa nhưng thói quen của Chung bávẫn vậy mỗi ngày đều mở điện thoại ra lướt, tâm tình cũng không còn quá nặng nề như trước nữa.

Quả nhiên hóng chuyện nhà người ta vẫn là thoải mái hơn chuyện nhà mình.

Mở web lên, ba chữ lớn Hoắc Bắc Hành đập vào mắt.

Chung bá:!!

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Chẳng lẽ thiếu gia ngốc rồi cũng không nên thân.

Hay là Hoắc Bắc Hành chưa ngốc Hoắc Bắc Hành hẹn hò vụиɠ ŧяộʍ hiện tại đào lên.

Chung bá vội vàng nhấn vào xem, nhìn thấy ảnh Hoắc Bắc Hành đút cho người kia ăn, nhịp tim tăng nhanh, chờ khi nhìn thấy răng của người nọ, mới thở phào nhẹ nhõm.

Ông lấy ra bức ảnh luôn luôn đặt trong túi so sánh.

Thì ra là An Nhất thiếu gia nha, không ngờ quan hệ của hai người trong thời gian ngắn ngủi có mấy ngày đã tốt như vậy.

Sau đó cất bước đến phòng định nhìn hai người.

Ai ngờ vừa mới đi vào, liền nhìn thấy hai người ở trong phòng ăn đánh nhau túi bụi.

" sô cô la là anh ăn."

" Không có tôi vừa đặt ở chỗ này, không có ăn, bà xã là em ăn"

" Vậy trên miệng ngươi dính vụn là sao??""

Chung Bá:...

Hai người ăn xong bữa sáng mới kết thúc trò khôi hài này, An Nhất định lên lầu, Chung bá tiến lên ngăn An Nhất lại.

An Nhất nhìn ông: " Chung bá, có chuyện gì vậy? "

Chung Bá: "An Nhất thiếu gia, vừa rồi nhà tổ bên kia gọi điện thoại, nói là tối nay có tiệc, hy vọng cậu có thể đi cùng thiếu gia. "

An Nhất nghe xong ngẩn người mấy giây, "Hoắc gia sao? "

Chung Bá gật đầu: "Đúng vậy. "

An Nhất gật đầu đáp lại, "Được, cháu biết rồi, cháu sẽ chuẩn bị, buổi tối đi cùng Hoắc Bắc Hành qua. "

An Nhất lên lầu ba đi vào thư phòng, đây là Chung bá cố ý sai người chuẩn bị cho cậu, lúc làm việc có thể dùng.

An Thiều Phong lúc trước đã nói qua với An Nhất, Hoắc gia là một gia tộc cực kỳ truyền thống chú trọng thể diện, không riêng gì truyền thừa tốt, tàn dư cũng truyền thừa luôn.

An Nhất:!

Cậu không thể ngồi trên bàn ăn tối.

An Nhất chưa từng tham gia bữa tiệc gia đình, lúc trước có tham dự bữa tiệc tối cũng đều là An Thiều Phong mang theo, đơn giản mà nói cậu không hề có kinh nghiệm.

Đúng lúc này Trần Lâm gọi điện thoại tới, Trần Lâm thương con trai, điện thoại hai ngày một lần. Lúc An Nhất nói chuyện với bà, thuận tiện đem chuyện phải tham gia tiệc Hoắc gia nói cho bà biết.

Mấy chuyện giao thiệp này Trần Lâm cũng không am hiểu lắm bình thường cũng chưa tiếp xúc với người Hoắc gia, quay đầu gọi An Thiều Phong tới.

Trần Lâm: "Ông chỉ con cho đàng hoàng"

An Nhất đứa nhóc này từ nhỏ lớn lên trong núi, suy nghĩ đơn thuần, chỉ cần người khác không tìm cậu gây phiền toái thì cậu đối với ai cũng ôm một phần thiện ý, trong giới thượng lưu lừa thầy phản bạn anh em lục đυ.c đấu đá tranh giành quyền lợi căn bản chưa từng thấy qua.

Sau khi An Thiều Phong biết chuyện, bắt đầu nói cho An Nhất một chút về các quan hệ của Hoắc gia, thuận tiện dạy đối phương cách ứng phó.

Tổng kết chính là chọn tốt mà nghe, dù sao cậu còn phải cùng Hoắc Bắc Hành trải qua hai năm cuộc sống hôn nhân nữa.

Hoắc gia bên kia tuy rằng không hài lòng Hoắc Bắc Hành cưới nam thê, nhưng chỉ cần An Nhất đối xử tốt Hoắc Bắc Hành, Hoắc gia cũng sẽ không nói cái gì, dù sao cũng là dựa theo bát tự của thầy bói tìm.

Cho nên lần này đi tham gia, chỉ cần biểu hiện rất thích rất yêu Hoắc Bắc Hành là được.

Hoắc gia thấy được thái độ, tự nhiên cũng sẽ không làm khó dễ nữa.

Tóm lại chính là, đóng vai não tàn yêu đương, đối với Hoắc Bắc Hành một lòng một dạ thương yêu.

An Thiều Phong: "An Nhất, nhớ kỹ, người thông minh chỉ cần một câu là tỏ rỏ thái độ"

An Nhất tỏ vẻ hiểu rõ, tự động phân chia bản mình sang đội ngũ thông minh nhất.

Trong kỳ thi ở trường học trên núi, ếch xanh nhỏ đứng ở vị trí số một.

Tuy rằng An Thiều Phong là một người cha nhặt được, nhưng có một số lời vẫn có chút đạo lý.

Buổi tối cùng Hoắc Bắc Hành lên xe đến Hoắc gia, lúc đến đã có người chờ ở trước cửa chính từ sớm, vốn tưởng rằng là giúp việc, ai ngờ lại là anh trai Hoắc Bắc Hành, Hoắc Chiêm Lâm.

Bên cạnh đối phương là một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi đang trưng bộ mặt thối ra là em họ của Hoắc Bắc Hành.

Là chủ Hoắc gia đương nhiệm, Hoắc Chiêm Lâm căn bản không cần phải chờ người ở cửa, nhưng hắn muốn nhìn xem nam thê gả cho Hoắc Bắc Hành rốt cuộc là dạng gì, bằng không không cách nào an tâm.

An Nhất và Hoắc Bắc Hành cùng nhau xuống xe.

Hoắc Chiêm Lâm tiến lên: "Xin chào, tôi là Hoắc Chiêm Lâm. "

An Nhất: "Xin chào, tôi là An Nhất "

Trong lòng cũng không quên lời dặn dò của An Thiều Phong, người thông minh chỉ cần một câu là có thể sáng tỏ thái độ, An Nhất tự tin cười: "Biết đào rau dại!"

Tác giả có lời muốn nói:

An Bảo Xuyến, hộ gia đình đào rau dại 23 năm chuyên nghiệp.