Chương 6: Thay quần áo

Làm sao bây giờ tình hình hai người giống như vừa kết hôn xong liền muốn ly hôn.

Vậy hôm nay ông đến đây làm gì.

Lúc nãy ăn một khuỷu tay của Hoắc Bắc Hành giờ gương mặt ẩn ẩn đau.

Ồ, nhớ rồi.

Ông tới đây để chịu tai nạn lao động.

Luật sư ngồi trên sopha dáng người nhu hòa trong lúc nhất thời cảm thấy bản thân không còn bị trúng độc do ngày hôm qua ăn nấm nữa.

Đưa mắt nhìn An Nhất người vừa kết thúc trận đấu đang ngồi một bên.

Cuộc sống hào môn thặt là thú dị.

Thật ra Hoắc Bắc Hành rời đi chưa được hai phút An Nhất liền hết giận, tuy rằng do Hoắc Bắc Hành xem phim truyền hình cẩu huyết một mực cho rằng cậu không chịu sinh em bé cho anh, liền giở một loạt hành động gấu con ra nhưng lại không có thật sự làm đau cậu.

Chẳng qua đối phương hiện tại chỉ số thông minh có hạn, chỉ biết dùng sức lực giải quyết vấn đề.

Khiêng An Nhất lên ném tới ném lui giống như thứ anh đang ném không phải là người mà là một con búp bê vải đồ chơi, mười phần dễ dàng làm An Nhất có chút hoài nghi nhân sinh.

Hoắc Bắc Hành ném lên rồi chụp lại, miệng còn hùng hồn buông lời uy hϊếp đe dọa: " Không sinh cho tôi mười đứa, mỗi ngày tôi

đều sẽ đem cậu ném vào thùng rác!"

An Nhất: Anh cảm thấy mình rất là trâu bò sao? :)

An Nhất cảm thấy bản thân lúc đó như một quả bóng cao su trừ bỏ đang rơi tự do ra thì không hề có sức phản kháng.

Lòng tự tôn của ếch xanh nhỏ đều bị chó gặm hết rồi.

Cùng là đàn ông dựa vào cái gì sức của anh lại trâu bò như vậy?

Lúc Nữ Oa nặn Hoắc Bắc Hành bao nhiêu bất công đều đổ hết vào anh.

Một thân kia sức lực, làm An Nhất nhớ đến khi còn nhỏ ở trên núi trong lúc vô tình thấy qua gấu đen lớn.

Lúc ấy cậu nằm trên đất giả chết tránh được một kiếp.

Tuy còn nhỏ tuổi nhưng khả năng tự cứu đạt max điểm!

Nhưng mà hiện tại muốn giả chết không được.

Trừ bỏ đem cậu ném tới ném lui, Hoắc Bắc Hành không có làm ra hành động nào làm cậu bị thương, cậu nhéo mặt anh, Hoắc Bắc Hành cũng không có tức giận, điểm tức giận duy nhất là chuyện sinh em bé

Nhưng là......

An Nhất: Mãnh nam mới sẽ không em bé đâu.

Nguyện vọng này của đối phương định sẵn đã là thất bại.

Luật sư lúc này hắn giọng ho khụ khụ

An Nhất quay đầu nhìn về phía ông, lúc này mới nhớ đối phương là đến để làm hiệp định hôn nhân cùng với Hoắc Bắc Hành.

Nhưng mà hiện tại Hoắc Bắc Hành giận dỗi bỏ nhà đi, một đương sự khác không có mặt, có lập hiệp định cũng không thể hợp lệ được.

Luật sư dùng ngón giữa đẩy đẩy mắt kính, "An tiên sinh, thỏa thuận còn cần thảo luận không?"

An Nhất thử hỏi: "Ông nghĩ sao? "

Luật sư cười hai tiếng: "Ha ha, An tiên sinh cậu thật hài hước."

Không phải cậu ta không muốn kí chứ!

Vậy phí dịch vụ của ông không phải theo gió Đông Nam bay rồi sao?

Không được! Tuyệt đối không được.

Luật sư đi đường vòng tới nói: " Kết cục của tân nương yên bá tổng hung hăng hình như là tân nương bị bắt về kết hôn"

An Nhất:......

Quyển sách này ở Hoắc gia thịnh hành vậy à!

Kỳ thật An Nhất cũng không biết Hoắc Bắc Hành sau khi trải qua chuyện vừa rồi còn có muốn cùng cậu kết hôn nữa không.

Luật sư do dự một hồi, tính toán đem phần hiệp nghị này đưa ra trước, suy cho cùng ông là người của Hoắc gia cử tới, không lấy được chữ kí về tổn thất không chỉ là tiền mà còn có danh dự.

Vì phí dịch vụ và danh dự, bản hiệp nghị này nhất định hai người phải kí.

Tùy tiện chụp mặt một tấm, lại lãnh thêm chút phí tai nạn lao động.

Điều chỉnh tốt tâm thái, luật sư đứng đầu trong nước bắt đầu làm hòa giải viên hôn nhân.

Nhưng không đợi luật sư mở miệng, An Nhất đã từ bên kia đầu sopha đứng lên.

An Nhất: " Để tôi đi tìm anh ấy."

Giờ khắc này, luật sư thấy được ánh sáng của hi vọng chưa từng có trên người An Nhất.

Luật sư: "Thật vậy à?"

An Nhất gật gật đầu.

Rốt cuộc mãnh nam đều rất rộng lượng.

Sau đó tiểu ếch xanh theo đường của Hoắc Bắc Hành bỏ chạy đi theo.

Nhìn từ An Nhất đi ra từ cửa sổ sát đất.

Luật sư: Này hai chồng chồng nhà này đều không thích đi cửa sao?

Diện tích của Hoắc gia không phải lớn bình thường, các cơ sở vật chất kiến trúc cũng không ít, An Nhất đi ra nhìn thấy bãi cỏ rộng trước mắt, trong lúc nhất thời không biết đi đâu tìm Hoắc Bắc Hành.

Sau đó An Nhất liền bắt đầu chế độ thăm dò giống như rà bom phá mìn, đi qua mấy chỗ thì dừng lại coi có nhìn thấy Hoắc Bắc Hành không.

Đồng thời còn không cấm cảm thán một ít thiết kế hoa văn trên công trình điêu khắc.

Sắp tới một bể bơi ngoài trời, cậu mệt thở hổn ha hổn hển, sau lưng nắng nóng lên, trên trán cũng ra không ít mồ hôi mỏng.

Định ở lại đây nghỉ nghơi một xíu, mắt nhìn về phía trước ngạc nhiên thấy trong bể bơi có cái gì đó đang nổi lềnh bềnh.

Một cái gì đó đen đen dài, nổi trên mặt nước còn nhích tới nhích lui, mặt nước không ngừng gợn sóng, sau đó lại dừng vài giây, rồi đen đen đó đột nhiên bắt đầu đong đưa dữ dội.

An Nhất kinh hãi, không phải là người ngoài hành tinh chứ?

Anh hai ba bước đi qua, phát hiện là một cái đuôi chó, lập tức nhẹ nhàng thở ra.

Nguyên lai là đuôi chó a ~~

Từ từ, bể bơi như thế nào sẽ có đuôi chó.

An Nhất:!

Không phải là chết đuối đi!

Nhìn bể bơi chỉ lộ ra một cái đuôi chó, An Nhất lập tức nhớ tới hai chó Dobermann ngày hôm qua.

Mà hai chú chó Dobermann này bởi vì vặn sai ống nước, nên đã bị An Nhất xếp vào hàng chó ngốc, đội gâu gâu ngốc.

Cho nên hiện tại thấy chó ngốc sắp chết đuối, An Nhất một chút cũng không cảm thấy ngoài ý ngạc nhiên.

Nhìn cái đuôi chó ở trên mặt nước điên cuồng lắc lư, An Nhất đầu óc nóng lên, cũng không suy nghĩ nhiều nữa, xông lên nhảy vào bể bơi, bắt đầu hành động cứu chó.

An Nhất: chó ngốc đừng sợ anh tới đây!!!!

Nhưng mà khi An Nhất nhảy xuống, đầu chó trong nước lại trồi lên.

An Nhất:?

Trong lúc nhất thời một người một một chó bốn mắt nhìn nhau.

Sau đó chỉ thấy chó ngốc dùng bốn chân chó bơi style bơi đi.

An Nhất: wtf!

An Nhất kinh ngạc hết sức, thân thể bắt đầu nhanh chóng trầm xuống, vừa rồi cứu chó sốt ruột, đã quên chính mình trước ở trong khe núi chỉ bơi lội con sông nhỏ chỉ sâu có một mét.

Không đợi An Nhất phản ứng nước đã qua miệng mũi, âm thanh bên tai thêm nặng nề, mũi bị nước xâm nhập miệng không nhịn được há ra muốn ho lại bị nước chặn đầy yết hầu, An Nhất giương hai tay ở bể bơi liều mạng đập đập.

Nhưng mà lòng bàn chân lơ lửng, không có điểm chống đỡ,áo thun rộng trên người bởi vì nước trôi lềnh bềnh trước mặt, thân thể cũng vì chịu áp lực của nước mà ngày càng nặng, An Nhất nhắm mắt lại muốn kêu cứu nhưng thanh âm lại bị nước ngăn cản, cái gì kêu cũng không được, chỉ có không ngừng vỗ mặt nước phát ra âm thanh.

Không khí càng ngày càng ít,cảm giác khủng hoảng và bất lực bao trùm tứ chi.

Xong rồi.

Khi An Nhất cho rằng bản thân sẽ bỏ mạng nơi đây, thì chân ở dưới nước được người ta giữ lấy, một lực đạo lớn đem đẩy cậu lên trên.

Ngay sau đó, An Nhất phá nước mà trồi lên.

Ánh mặt trời lại một lần chiếu lên trên người, An Nhất mở to miệng hít thở, ngực nhỏ kịch liệt phập phồng, tóc không ngừng chảy nước xuống dưới, lông mi run rẩy thật lâu mới mở được tầm nhìn trở lại, mắt quả nho đỏ lên, tứ chi mềm nhũn.

" Cậu không biết bơi?" An Nhất cúi đầu liền thấy gương mặt cười đắc ý của Hoắc Bắc Hành.

Lúc này bàn tay của Hoắc Bắc Hành đang đỡ lấy đùi của An Nhất, ngửa đầu lên nhìn cậu.

Tóc vuốt ra đằng sau lộ ra cái trán trơn bóng, đôi mắt hao đào đón nắng trong nụ cười trẻ con lộ ra vài phần phong lưu.

An Nhất cúi đầu thấy anh sau sửng sốt vài giây, lúc này mới phát hiện lúc này Hoắc Bắc Hành giống tựa baba đang đặt con trai ngồi lên trên bả vai của mình.

Tay An Nhất nắm lấy tóc của anh, hai cai đùi đang quắp trên cổ Hoắc Bắc Hành, cả người được Hoắc Bắc Hành nâng ngồi ở trên vai.

Sợi dây chuyền bạc trên cổ chạm vào đùi cậu làm An Nhất có cảm giác chân thật.

" Cảm... cảm ơn anh" An Nhất theo bản năng lễ phép nói lời cảm ơn.

Vốn tưởng rằng cuộc sống tốt đẹp của cậu phải tạm dừng tại đây không ngờ Hoắc Bắc Hành sẽ đột nhiên xuất hiện cứu được câu, không có bởi vì hai người vừa cãi nhau liền làm ngơ coi như không thấy cậu.

An Nhất trong lúc nhất thời có chút cảm động, tiểu hoắc, anh thật sự là một đứa trẻ ngoan.

Hoắc Bắc Hành ngửa đầu nhìn anh: "Cảm ơn tôi?"

An Nhất gật gật đầu.

Hoắc Bắc Hành nhếch khóe miệng, cười nói: "Vậy cậu sinh cho tôi một em bé đi!"

An Nhất:......

Đột nhiên liền không muốn cám ơn nữa.

Nhìn ánh mắt mong chờ của người khác, An Nhất chột dạ mà dời đi ánh mắt, nhỏ giọng yếu đuối nói: "Sinh không được."

À——

Đối phương buông tay, ếch xanh nhỏ một phát chìm vào trong nước, hai giây sau lại được nâng lên.

Hoắc Bắc Hành: "Lần này sinh không?"

An Nhất:......

Tui khuyên anh không nên quá kiêu ngạo.

Không nghĩ tới hành vi uy hϊếp trắng trợn như vậy, Hoắc Bắc Hành chỉ có trí thông minh năm đến tám tuổi mà có thể làm được tới bước này, có thể nói trời sinh tính chó.

"Không sinh."

Tủm ——

"Sinh không?."

An Nhất hít sâu một hơi, "Không sinh."

Tủm ——

"Anh là một thằng c..h..ó... ùng ục ùng ục......"

Cậu vừa rồi cảm động cái gì?

Cậu vừa rồi rốt cuộc ở cảm động cái gì!!!!

An Nhất lần thứ ba ngồi ở người trên vai, hít sâu một hơi, trong lòng tự nhủ cậu tới để dỗ người về kí hiệp nghị.

Thừa dịp Hoắc Bắc Hành còn chưa nói gì cậu liền mở miệng "Chúng ta đi về kí hiệp định trước được không?"

Hoắc Bắc Hành: "Hiệp nghị?"

An Nhất gật gật đầu, ngay sau đó trên mặt Hoắc Bắc Hành lại lần nữa xuất hiện nụ cười tươi cười.

Có hi vọng rồi.

Chỉ nghe Hoắc Bắc Hành cười nói: "Không được."

An Nhất:......

Hoắc Bắc Hành: "Cậu chịu sinh em bé cho tôi chưa?"

An Nhất:......

Bên kia, luật sư đã ở phòng khách uống xong ly trà thứ năm rồi.

Giúp việc lại đây hỏi, "Xin hỏi ngài cần thêm không?"

Luật sư vẫy vẫy tay từ chối, cảm thấy nếu thêm nữa trong thân thể ông không còn chảy bằng máu mà phải đổi bằng nước trà mất.

An Nhất đi ra ngoài tìm Hoắc Bắc Hành đã sắp được nửa tiếng, như vậy hai người họ có khả năng đã làm hòa.

Nhưng mà luật sư mới vừa đi ra cửa không xa, bụng định đi xem hai người, liền thấy An Nhất và Hoắc Bắc Hành đang đánh nhau ở hồ hơi.

Luật sư:......

Ông rốt cuộc đang mong chờ cái gì.

Mãi đến khi luật sư ra về. hiệp định kết hôn này cũng không thành, chinh chiến trăm trận trăm thắng trên toà án, nhưng tại đây lần đầu tiên cảm nhận được sự thất bại trong sự nghiệp.

Mà sau khi luật sư ra về, An Nhất và Hoắc Bắc Hành cũng không phân ra thắng bại được.

Thẳng đến hai người đều ở bể bơi đều mệt mỏi, Hoắc Bắc Hành lúc này khiêng An Nhất quay về phòng khách.

Hoắc Bắc Hành tinh lực tràn đầy, dù là cùng An Nhất ở bể bơi náo loạn lâu như vậy, thế mà cũng không có dấu hiệu mệt mỏi.

Ngược lại An Nhất cảm thấy chính mình toang rồi, Hoắc Bắc Hành khiêng An Nhất trên vai giống như khiêng heo tinh thần phấn chấn sáng ngời.

Buổi trưa mùa hè nóng kinh người, hai người đều toàn là nước bị nắng chiếu cũng không khó chịu.

Mà ếch xanh nhỏ sớm đã tận cùng sức kiệt không giãy dụa nổi nữa, ở trên thân Hoắc Bắc Hành như rong biển không xương đang tung bay theo gió.

An Nhất: Người còn thở là còn sống.

Nước trên quần áo An Nhất và quần dài đen của Hoắc Bắc Hành thi nhau nhỏ lủm tủm làm thành một vệt nước dài những nơi đi qua.

Chung bá thấy hai người liền sợ hãi: "Thiếu gia các cậu làm sao vậy?"

Như thế nào lúc đi hoàn hảo lúc về lại tả tơi thế này.

Hoắc Bắc Hành khiêng An Nhất giống như thổ phỉ, đi đến mở cửa tủ lạnh muốn lấy đồ uống nghe thấy Chung bá hỏi liền quay đầu nói: " A, không có gì" Thấy người vẻ mặt nhẹ nhàng bình tĩnh, Chung bá nhẹ nhàng thở ra.

Thấy vậy Chung bá nhẹ nhàng thở ra.

Hoắc Bắc Hành vuốt tóc đang rủ trước trán ra sau, cười xán lạn: " Chẳng qua cậu ấy đuối nước"

Hoắc Bắc Hành sảng khoái giơ tay đánh mông An Nhất. " Bụp" một tiếng, An Nhất thuận thế ọc ra một ngụm nước.

Chung bá:!!!

Đuối nước!

Gương mặt đầy nếp nhăn của Chung bá sửng sốt, ánh mắt cứng đờ nhìn An Nhất sống dở chết dở trên vai Hoắc Bắc Hành, thiếu một chút nữa là đi luôn hơi tàn.

Hỉ sự còn chưa có làm liền phải làm tang sự.

" Trời... người đâu, mau!Mau gọi bác sĩ Chung tới nhanh"

Người làm nghe được tiếng kêu hoảng sợ của Chung bá, tay chân luống cuống chạy tới điện thoại bàn gọi bác sĩ.

Lúc này An Nhất thân chí còn sót một hơi tàn mở miệng: " Không cần đâu"

Chung bá vòng ra phía sau Hoắc Bắc Hành nhìn An Nhất: " An Nhất thiếu gia, cậu ổn không?"

An Nhất: " Tôi còn sống"

Có được cái gì thì không biết, cậu không tham, chỉ cần sống là được.

Nhìn bộ dáng đối phương như bông hoa trắng trải qua tàn phá, Chung bá nói: " An Nhất thiếu gia nếu không biết bơi vừa hay gần đây thiếu gia cũng đang học bơi, ngày mai thì phải, hay là An thiếu gia cũng học chung đi"

Không, trong thời gian tới cậu không muốn lại gần bể bơi nữa.

An Nhất suy yếu xua tay, ý là không muốn: " Không cần, cháu cũng biết một chút lần này là do xui thôi ạ"

Chung bá: "Biết bơi?"

An Nhất gật gật đầu.

Ví dụ bơi mình trong bồn tắm chẳng hạn.

Hai người mới vừa ở bên ngoài quậy xong không bao lâu mà uống đồ uống có ga không tốt lắm, Chung bá cho người làm đem cửa tủ lạnh đóng lại.

Hoắc Bắc Hành có chút không vui.

Chung bá liền dời tầm mắt làm như không nhìn thấy: "Thiếu gia, quần áo của cậu và An Nhất thiếu gia đều ướt rồi, trước đi thay xong xuống uống trà chiều, hôm nay có bánh ngọt nho đỏ"

Hoắc Bắc Hành vừa nghe có bánh kem, nét mặt từ nhiều mây chuyển sang trong veo, khiêng An Nhất lên lầu.

An Nhất cũng không giãy giụa, cậu không còn sức đi nữa nếu có người thay thế làm chân thì không cần phải cố gắng từ chối.

Khi tới phòng lúc này Hoắc Bắc Hành mới thả An Nhất xuống, sau đó đi vào phòng thay đồ tìm quần.

An Nhất trên người cũng ướt đẫm, áo thun và quần đùi dính dính lên da khó chịu, liền đi theo Hoắc Bắc Hành vào phòng thay đồ tìm quần áo, cũng muốn thay bộ này ra.

Hoắc Bắc Hành tìm được quần cũng mặc kệ bên cạnh có người hay không, ung dung một phát đem quần cởi ra.

An Nhất vừa nghe thấy bên cạnh có động tĩnh theo bản năng nhìn lại, tay cầm quần áo cứng đờ.

Ánh mắt có chút kinh ngạc có chút khϊếp sợ, đôi mắt chớp chớp.

Đệch, đó là thứ của con người à

Trước kia ở trong núi, đám nhóc choai choai ở bên bờ sông tắm thỉnh thoảng cũng sẽ đọ với nhau, nhưng An Nhất chưa bao giờ thấy qua ai to như của Hoắc Bắc Hành.

Hoắc Bắc Hành thấy An Nhất đang nhìn anh, có chút nghi hoặc đối phương vì cái gì xem mình, theo tầm mắt đối phương nhìn.

Ồ té ra là đang nhìn người người anh em của mình.

Hoắc Bắc Hành cũng không che dấu, xoay người cho cậu xem thoải mái, cười hỏi An Nhất: " Thế nào, người anh em của tôi to không?"

Lời nói ngây thơ không pha trộn bất kì cảm xúc nào, chỉ đơn thuần là hỏi.

An Nhất nháy mắt thu hồi ánh mắt.

Hoắc Bắc Hành:?

Như thế nào không nhìn nữa.

Anh cầm quần chưa mặc đến bên cạnh cậu hỏi: "Cậu sao không nhìn nữa?"

An Nhất đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm quần áo trong tay, không nhìn đối phương, trả lời:"Tôi cũng có, không cần nhìn của anh."

Hoắc Bắc Hành: "Người anh em của cậu cũng lớn?"

An Nhất: "Đương nhiên!"

"Thiệt sao?"

"Thiệt."

An Nhất nói thập phần tự tin, Hoắc Bắc Hành hiện tại trí thông minh chỉ có năm đến tám tuổi, không có ai dễ lừa hơn anh cả.

Hoắc Bắc Hành: "Tôi không tin, trừ phi cậu cho tôi xem."

An Nhất:......