Chương 42: Làʍ t̠ìиɦ Nhân Của Ta (1)

Buổi chiều 3 giờ ánh mặt trời chói chang, tuy rằng con đường hai bên không ít cây, nhưng nắng từ chỗ Thẩm Thần qua đối diện chiếu lại đây, một lát liền ra mồ hôi.

Thời tiết A thành chính là như vậy, rõ ràng mới đầu mùa xuân, lại giống mùa hạ như đúc, toàn bộ thành thị nhiệt độ tăng cao, một ít người đã sớm mặc áo ngắn tay.

Thẩm Thần nghĩ, vẫn là M thành ổn, bốn mùa rõ ràng, thích hợp dưỡng thai.

Hắn lau mồ hôi, thầm mắng Hoắc Nam Phong bệnh tâm thần, làm loạn kế hoạch của hắn không nói, còn đem hắn ném ở chỗ này phơi dưới nắng, hơn nữa còn phải mua lại vé máy bay.

Thừa dịp xe còn không có tới, Thẩm Thần mở ra rương hành lý, từ bên trong lấy ra một kiện áo thun màu vàng nhạt thay.

Vừa rồi ở trên xe, áo sơmi của hắn bị Hoắc Nam Phong kéo xuống hai hạt nút, lại bị phơi đến mồ hôi ướt đẫm, hắn thậy mình không chật vật như vậy mà ra sân bay.

Đại khái đợi hai mươi phút, Thẩm Thần ở APP kêu xe taxi lại đây.

Thời điểm tài xế xuống xe giúp hắn lấy rương hành lý, một thanh âm phanh gấp bén nhọn chói tai vang lên, Thẩm Thần ngẩng đầu liền thấy, một chiếc Lamborghini màu đen chắn ở trước xe taxi.

Thẩm Thần sắc mặt biến đổi, nắm chặt khăn giấy trong tay.

Tài xế bực bội, đi qua lớn tiếng chất vấn: “Ai, ngươi có biết lái xe hay không ? Ngươi hướng bên kia đi đâu? Đừng tưởng rằng ngươi đi siêu xe ta liền sẽ sợ ngươi! Ngươi có phải hay không nhìn xe ta đâm tới……”

“Lăn!” Hoắc Nam Phong từ trên xe bước xuống, mặt vô cảm, duy nhất đôi mắt kia nhìn chằm chằm Thẩm Thần, giơ tay liền đẩy tài xế taxi đang ồn ào ra.



Tài xế taxi cũng là Alpha, lớn lên vừa béo lại cường tráng, cư nhiên bị Hoắc Nam Phong đẩy lảo đảo vài bước, ngẩn người: “Ai ai ai, ngươi người này còn rất ngang ngược.”

Hoắc Nam Phong ánh mắt như băng, lạnh lùn ngó hắn liếc mắt một cái.

Trong phút chốc, tài xế taxi không khỏi run run, lại sờ sờ cổ, tựa như bị người bóp lấy, tức khắc im lặng.

Hoắc Nam Phong bước đến trước mặt Thẩm Thần, dáng người cao lớn cho người ta một loại cảm giác áp bách, cực kỳ mãnh liệt, hướng bên kia xe, mệnh lệnh Thẩm Thần: “Lên xe!”

Thẩm Thần nguyên bản gương mặt bị phơi đến ửng đỏ trở nên có chút tái nhợt: “Ngươi lại muốn làm gì?”

Hoắc Nam Phong không kiên nhẫn, trực tiếp túm tay Thẩm Thần hướng về phía xe kéo, đi hai bước, đối với tài xế taxi nói: “Hỗ trợ đem hành lý của hắn bỏ lên xe của ta.”

Tài xế taxi thấy Hoắc Nam Phong khí thế ào ào, biểu tình thô bạo, gương mặt cũng có chút quen mắt, giống như nào tổng tài của tập đoàn nào đó.

Nhiều một chuyện không bằng thiếu một chuyện, tài xế nghĩ như vậy, nhận mệnh mà đem hành lý của Thẩm Thần bỏ vào cốp xe của Hoắc Nam Phong.

Hoắc Nam Phong lấy ra tiền bao, tùy tay móc ra mấy tờ tiền đỏ đưa cho tài xế taxi: “Cảm tạ.”

Tài xế ánh mắt sáng lên, xem Hoắc Nam Phong cùng Thần Tài giống nhau, cũng không cảm thấy người này quá ngang ngược, chạy nhanh tiếp nhận tiền màu đỏ.

“Đại ca, ta kêu……” Tài xế đang làm quen, Hoắc Nam Phong đã lái xe đi rồi.