“Thực xin lỗi, ta không biết ngươi cùng Hoắc Nam Phong đã ly hôn.” A Lâm gãi gãi đầu, mặt đầy áy náy, “Đều do ta, làm hại ngươi bị tên hỗn đản Hoắc Nam Phong đánh.”
Thẩm Thần lắc đầu, sờ sờ mặt mình, chỉ là nhẹ nhàng chạm vào một chút mà thôi, liền đau đến nhíu mày, có thể thấy được thời điểm Hoắc Nam Phong đánh hắn một chút cũng không nương tay.
A Lâm vội vàng bắt lấy hắn tay: “Đừng nhúc nhích, để ta nhìn xem.”
Nương ánh đèn đường, chỉ nhìn thoáng qua, A Lâm liền hít một ngụm khí lạnh.
Thẩm Thần nửa bên trái mặt thực tinh xảo, mũi lại rất cao, môi hơi mỏng, cằm cong nhu mỹ mà sạch sẽ, nửa mặt bên phải lại bị đánh đến vừa hồng vừa sưng, phiếm tơ máu thật đáng sợ.
“Vương bát đản! Hoắc Nam Phong xuống tay cũng quá độc ác!” A Lâm tức giận chịu không được, đánh một quyền vào cột đèn đường, thay Thẩm Thần bất bình, “Nếu ta là Alpha, ta nhất định đánh hắn răng rơi đầy đất.”
Đáng tiếc hắn chỉ là một Beta bình thường, vô luận phương diện kia đều không so được Alpha như Hoắc Nam Phong.
Hoắc Nam Phong thân cao gần 1m9, dưới lớp quần áo hơi mỏng ẩn chứa lực lượng cường hãn, hơn nữa hắn từ nhỏ đã luyện tập chân, đừng nói Beta, chính là Alpha khác cũng không làm gì được hắn.
Thẩm Thần thấy A Lâm vừa tức lại buồn, tưởng nói không quan hệ, nhưng trong lòng khó chịu đến lợi hại, một chữ cũng nói không nên lời.
Hoắc Nam Phong làm trò trước mặt Tô Tiêu đánh y hai tát, đem tôn nghiêm của Thẩm Thần đánh nát, trước nay không nghĩ tới năm đó theo đuổi Hoắc Nam Phong không bỏ, như châu tựa bảo, rồi có một ngày hắn sẽ đối với y động thủ.
Thẩm Thần cười tự giễu, yên lặng đi về phía trước, chỗ nào đó trong lòng trống rỗng, giống như bị đao nhọn cắt đi một khối, lưu lại một lỗ máu chảy đầm đìa.
Đêm đông gió lạnh thổi qua mặt, lạnh như băng, mang theo một chút ướŧ áŧ, hốc mắt giống như có chất lỏng mãnh liệt chảy ra, tầm mắt lập tức trở nên mơ hồ.
“Thẩm Thần, ngươi đừng khóc, đừng như vậy……” A Lâm luống cuống tay chân mà lau nước mắt của Thẩm Thần, “Ly liền ly, ngươi tìm Alpha khác so với Hoắc Nam Phong càng tốt hơn, làm vương bát đản kia hối hận cả đời!”
Thẩm Thần lắc đầu không nói, chỉ là cúi đầu bước đi.
Kỳ thật y căn bản không biết chính mình nên đi nơi nào.
Người khác ly hôn, còn có thể về nhà, có người nhà làm bạn cùng an ủi.
Nhưng y lẻ loi một mình, cha mẹ mười lăm năm trước đã qua đời, khi đó y mới mười tuổi, thường xuyên ở nhà thân thích này vài ngày, lại bị đuổi tới một nhà thân thích khác.
Y cảm thấy chính mình cùng khất cái trên đường xin cơm không có gì khác nhau.
Thấy A Lâm lo lắng nhìn chính mình, Thẩm Thần miễn cưỡng cười: “Ngươi nói không sai, ly hôn thì thế nào, ta còn có thể tìm được Alpha càng tốt hơn.”
“Đúng vậy, hôm nào ta giới thiệu cho ngươi năm nhân cao phú soái, so với Hoắc gia còn có quyền có thế hơn, lão tử cho họ Hoắc kia tức chết!”
Thẩm Thần chỉ muốn A Lâm tin tưởng chính mình vui vẻ, không để lời này của hắn ở trong lòng, không nghĩ tới sau này A Lâm thật đúng là tìm cho y một nam nhân có quyền thế, hơn nữa cũng quen biết Hoắc Nam Phong.
Đương nhiên, đó là việc sau này.
Trở lại phòng trọ, mặt Thẩm Thần đã sưng đến giống màn thầu, y lại mệt như vậy, cả thể xác và tinh thần đều mệt, tùy tiện lấy thuốc mỡ tiêu sưng bôi một chút liền ngã vào trên giường.
Ban đêm ngủ thật sự không an ổn, luôn mơ thấy những chuyện khi còn ở Hoắc gia.
Một đêm trước khi ly hôn, cũng chính là đêm qua, Tô Tiêu bôi nhọ y ăn cắp vòng tay gia truyền của Hoắc phu nhân.
Hoắc Nam Phong không phân biệt đúng sai bắt hắn đem vòng tay lấy ra bằng được, y cùng Hoắc Nam Phong ồn ào đến long trời lở đất.
Lúc sau tra ra vòng tay của Hoắc phu nhân cũng không phải Thẩm Thần trộm, Thẩm Thần muốn hắn đưa ra một lời giải thích.
Hoắc Nam Phong không kiên nhẫn mà nói: “Ngươi là con rể Hoắc gia, làm người phải rộng lượng một tí, đừng bắt lấy điểm nhỏ này mà tính toán chi li.”
Thẩm Thần biết hắn vội vàng việc công ty, sự vụ tập đoàn Hoắc Thị toàn bộ dựa hắn xử lý, còn phải thường xuyên xuất ngoại cùng người khác bàn hạng mục, cho nên không thích trong nhà phát sinh việc vụn vặt.
Nhưng dựa vào cái gì y phải chịu đựng ủy khuất?
Mỗi lần thời điểm y bị các trưởng bối Hoắc gia chỉ trích, Hoắc Nam Phong đều yêu cầu y ẩn nhẫn, khoan dung, rộng lượng, ngay cả Hoắc phu nhân mắng y là không đẻ được trứng, hắn còn phải giương mặt tươi cười đón chào, nếu không thì được xem là không phóng khoáng.
Một khắc kia, Thẩm Thần tưởng muốn đem vòng tay gia truyền quăng vào mặt Hoắc Nam Phong!
Cảnh trong mơ bỗng chuyển, trở lại thời điểm y cùng Hoắc Nam Phong kết hôn.
Hoắc Nam Phong thề non hẹn sắt nói: “Tiểu Thần, ngươi biết tính cách ta, một khi nhận định mục tiêu liền tuyệt không thay đổi! Ngươi là đối tượng duy nhất của ta đời này!”
A, cái gì đối tượng duy nhất, kỳ thật đều là gạt người.
Nửa đêm, Thẩm Thần tỉnh lại, cảm giác trên mặt lạnh lạnh, lau một phen, tất cả đều là nước mắt, gối đầu cũng sớm ướt đẫm.
Y sờ dấu cắn sau cổ, đó là đánh dấu của Alpha đối với Omega, ý nghĩa y là người của Hoắc Nam Phong, Alpha khác không thể đánh dấu y lần nữa, trừ phi tẩy sạch kí hiệu này.
Nếu y cùng Hoắc Nam Phong ly hôn, kí hiệu này cũng không cần thiết giữ lại, ngày mai liền đi bệnh viện đem nó tẩy đi.
Thẩm Thần nghĩ, có lẽ qua không bao lâu, Hoắc Nam Phong liền sẽ đánh dấu một Omega khác, Omega kia cũng sẽ vì hắn sinh hạ tiểu bảo bảo đáng yêu.