Chương 5: Thân thế
Yêu cầu này quá vô lý khiến Diêu Nhất Ngôn bật cười, Lục Chiêu và Trình Miện mới kết hôn được bao lâu chứ?
50 triệu mua du thuyền? Nó cũng thật biết cách mơ.
Nếu 50 mà có dễ dàng như thế, nhà họ Diêu sao phải khó khăn đến như vậy?
"Lục Chiêu, cậu đừng tưởng..."
Giây tiếp theo, Alipay của Lục Chiêu vang lên tiếng thông báo: "Alipay của bạn đã nhận được 50 triệu..."
Lục Chiêu ôm thùng chuyển phát nhanh, vẻ mặt vô cùng đau lòng: "Cuộc hôn nhân này của tôi chẳng có gì cả, tôi mãi mãi không có được tình yêu, chỉ có những đồng tiền thối này, tôi thật sự đau đớn quá mà!"
Năm mươi triệu, nói đưa là đưa.
Biểu cảm của Lục Chiêu vẫn không thay đổi, nhưng trong lòng lại vô cùng hưng phấn. Không ngờ Trình Miện chuyển tiền dứt khoát như vậy, mang theo khí thế khiến người khác muốn quỳ xuống.
Có lẽ nỗi đau làm người thay thế quá dễ cảm nhận, mặt mày ba người nhà họ Diêu đều xanh mét.
Sau khi thưởng thức vẻ mặt khó chịu này trong hai giây, Lục Chiêu mới ôm thùng giấy bước ra ngoài.
Diêu Nhất Ngôn đuổi theo.
Mối quan hệ giữa Lục Chiêu và Diêu Nhất Ngôn có chút đặc biệt, đặt vào phim truyền hình thời xưa có thể kéo dài tới tám trăm tập.
Đơn giản chính là Lục Chiêu lớn lên ở một thị trấn nhỏ, đến năm 18 tuổi, đột nhiên có người nói với cậu biết, từ nhỏ cậu đã bị người khác bế nhầm.
Lục Chiêu nghĩ đến mối quan hệ này, trong lòng liền cảm thấy có chút ghê tởm không nói nên lời.
Cậu lớn lên khỏe mạnh đến tuổi trưởng thành, không cảm thấy mình bị cướp mất cuộc sống của cậu ấm nhà giàu, sự ghê tởm chỉ nằm ở chỗ cậu vô duyên vô cớ mà dính dáng đến nhà họ Diêu mà thôi.
"Cậu có việc gì?" Lục Chiêu nhét thùng chuyển phát nhanh vào xe, sau đó mới quay đầu nhìn Diêu Nhất Ngôn.
Diêu Nhất Ngôn đánh giá Lục Chiêu từ trên xuống dưới, cười nói: "Xem ra cậu làm người thay thế rất vui vẻ."
"Thật ngại quá, cướp mất cơ hội của cậu." Lục Chiêu nói.
Diêu Nhất Ngôn lập tức thu lại nụ cười, nhìn chằm chằm điện thoại trong tay Lục Chiêu: "Không ngờ đấy, Lục Chiêu. Cậu không thèm để ý cái này không thèm để ý cái kia, giả vờ cũng giống thật, nhưng khi cướp thì không nương tay chút nào."
Lục Chiêu cười khẩy, mở cửa xe ngồi vào.
Cậu hạ cửa sổ xe xuống, nói với Diêu Nhất Ngôn: "Đừng cứ mãi ăn vạ ở nhà người khác, có thời gian tìm tôi gây phiền phức, chi bằng về nhà cậu mà xem."
Nói xong cậu định đóng cửa sổ, nhưng Diêu Nhất Ngôn lại nghiêng người tới.
Lục Chiêu ngẩng đầu, nghe thấy Diêu Nhất Ngôn hỏi: "Này, Lục Chiêu, cậu muốn biết trong thùng của tôi có gì không?"
Lục Chiêu mặt không cảm xúc, khóa cửa sổ lại, lái xe rời đi.
Cuộc hôn nhân với Trình Miện là do Lục Chiêu giành được.
Khi đó cậu vừa ra mắt, chuyển về thành phố này, Diêu Nhất Ngôn không biết làm sao mà biết tin, tìm tới đây.
Lục Chiêu đang sắp xếp đồ đạc trong căn hộ thuê, Diêu Nhất Ngôn đứng bên cửa, tránh bụi, nhìn cậu nói:
“Cậu dọn về rồi, ba mẹ vẫn chưa biết nhỉ?”
“Nhà họ Trình có ý định kết thông gia, hôm đó ba gặp rồi... À đúng rồi, dù sao cũng không liên quan đến cậu.”
Diêu Nhất Ngôn lúc đó nói gì, Lục Chiêu đã không còn nhớ rõ.
Dù sao thì từ khi thân thế được vạch trần, Diêu Nhất Ngôn thường xuyên khıêυ khí©h cậu, Lục Chiêu tùy lúc đều có thể tự ngăn cản những lời đó.