Chương 4: Năm mươi triệu
Nơi ở của nhà họ Diêu khá tốt, là một khu biệt thự.
Lục Chiêu không quen thuộc nơi này, cũng không có hứng thú.
Cậu đỗ xe trước cửa biệt thự, nhấn chuông hai lần, cửa lớn biệt thự mới mở ra.
Trước cửa đại sảnh có một thanh niên cùng tuổi với cậu, đang ngồi xổm đùa nghịch thùng bưu kiện.
Thùng giấy chuyển phát nhanh đã bị mở.
"Về rồi à, còn khá đúng giờ đấy." Nghe thấy tiếng động, chàng trai ngẩng đầu lên, cười chào hỏi.
Lục Chiêu không đáp lời, mặt lạnh bước vào, nhìn thấy tên mình trên nhãn chuyển phát nhanh đã bị rạch toạc.
Lục Chiêu đưa tay giật lấy thùng giấy: "Diêu Nhất Ngôn, cậu bị bệnh à? Đồ của người khác mà cậu tự ý mở?"
Diêu Nhất Ngôn cũng không tranh cãi với cậu, hắn đứng lên lùi lại hai bước, vẫn mỉm cười nhìn Lục Chiêu.
Trong đại sảnh vang lên tiếng nói của một người phụ nữ trung niên: "Ầm ĩ cái gì? Chỉ là mấy món đồ ăn vặt rẻ tiền với hộp thịt kho mà thôi, cái thùng thì bẩn muốn chết, ai mà thèm chứ?"
Lục Chiêu cúi đầu nhìn thùng giấy, bên trong chỉ có hộp đồ ăn vặt.
Cậu ngước mắt nhìn về hướng đại sảnh, thấy trên bàn trà có một hộp thịt kho và vài hộp đồ ăn vặt đã được mở ra.
Lục Chiêu ôm cái thùng bước vào, lấy hộp thịt kho rồi nhét vào trong thùng.
Người phụ nữ trung niên ngồi trên ghế sofa thấy vậy cười khẩy một tiếng.
Lục Chiêu không nói gì, cũng không lấy mấy món đồ ăn vặt đã bị mở trên bàn.
Cậu ôm cái thùng bước ra ngoài, khóe mắt nhìn thấy một thứ gì đó, bước chân dừng lại.
Ở góc lối ra vào vẫn còn một thùng chuyển phát nhanh.
Nhìn kích cỡ giống hệt thùng cậu đang ôm, chưa bị mở, bị vứt lăn lóc bên cạnh kệ giày, nằm xiêu vẹo.
Nhưng Lục Chiêu biết, thùng này không phải gửi cho mình, mà là gửi cho Diêu Nhất Ngôn.
Bên trong không biết là gì, có thể giống như cái trong tay cậu, cũng có thể... là khác.
Chỉ dừng lại hai giây, một người đàn ông trung niên từ trên lầu đi xuống.
"Khó khăn lắm mới về nhà một chuyến, sao đã vội đi rồi?"
Trong điện thoại của Lục Chiêu có ba số "Diêu 1", "Diêu 2", "Diêu 3", hiện tại tất cả đều đã có mặt.
Cậu hiểu rõ, nhà họ Diêu có lẽ gặp vấn đề trong kinh doanh, hình như là có lỗ hổng tài chính năm mươi triệu chưa bù đắp được, nên mới muốn nhờ nhà họ Trình giúp đỡ.
Nếu không, ông Diêu cũng sẽ không nhiệt tình tìm cậu đến vậy.
"Bây giờ cánh cứng cáp rồi." Bà Diêu vừa cắn hạt dưa vừa đáp lời.
Diêu Lực Giang từ trên lầu đi xuống, ngồi bên cạnh bà Diêu, gọi Lục Chiêu: "Con và Trình tổng đã kết hôn một năm rồi, sao không đưa cậu ấy về nhà một chuyện?"
Lục Chiêu nhếch mép: "Tôi sợ anh ấy bước vào cửa nhà họ Diêu xong, lập tức sợ hãi mà ly hôn với tôi."
"Mày!" Bà Diêu tức giận trừng mắt, "Lúc đó nếu không phải vì mày!"
"Quên đi..." Bà Diêu chỉnh lại tóc, "Cũng không phải cuộc hôn nhân tốt đẹp gì. Ai mà không biết trong lòng Trình Miện đã có người mình thích, chẳng phải là tự chuốc khổ vào thân sao?"
"Mẹ, mẹ đừng nói nữa, Lục Chiêu cũng không muốn làm người thay thế đâu." Diêu Nhất Ngôn khuyên nhủ.
"Được rồi." Diêu Lực Giang gõ bàn một cái.
Bà Diêu và Diêu Nhất Ngôn im lặng, Diêu Lực Giang mới nhìn về phía Lục Chiêu: "Tình cảm của cậu và Trình tổng thì chính cậu cũng hiểu rõ trong lòng, dù sao cũng không vững chắc, vẫn cần gia đình chống lưng."
Lục Chiêu nhìn một nhà ba người này, nghĩ thầm các người đang diễn kịch à?
Diễn kịch thì cậu cũng diễn được, cậu chuyên nghiệp mà.
Lục Chiêu rũ mắt xuống: "Đúng vậy, trong lòng Trình Miện có người khác, tôi biết rõ, tôi cũng biết có lẽ anh ấy vĩnh viễn sẽ không thích tôi."
Sắc mặt Diêu Lực Giang trở nên dịu hơn.
Ông vừa định nói thêm vài câu, thì thấy Lục Chiêu lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn thoại: “Chồng ơi, em muốn mua một cái du thuyền, không cần quá đắt đâu, 50 triệu là được rồi.”
Bà Diêu: "..."
Diêu Nhất Ngôn: "..."
Ông Diêu: "..."