Chương 3: Diêu gia
Lục Chiêu hiện tại không có danh tiếng gì, thêm vào đó có Trình Miện chống lưng, công ty cũng không làm khó, chấm dứt hợp đồng trong hòa bình.
Lúc này anh Lý có chút hối hận muộn màng vì đã lơ là cậu trong hai năm qua.
Anh nhìn Lục Chiêu hỏi: "Thật sự quyết định đến công ty của ảnh đế Trình rồi?"
Lục Chiêu gật đầu.
Anh Lý với dáng vẻ người từng trải, thở dài nói: "Hai người vẫn nên rõ ràng một chút thì tốt hơn! Nếu không sau này rắc rối lắm."
Lục Chiêu cúi đầu cầm lấy hồ sơ chuẩn bị rời đi, nghĩ bụng không biết có rắc rối hay không, dù sao cũng đã kết hôn rồi, có lợi mà không tận dụng là đồ ngốc.
Ra khỏi văn phòng, màn hình lớn vẫn tiếp tục phát sóng.
Ảnh hậu nổi tiếng sau khi lấy chồng đại gia, theo yêu cầu của chồng đã rời khỏi làng giải trí.
Lục Chiêu ngẩng đầu nhìn, cậu rất thích bộ phim điện ảnh của nữ diễn viên này, đáng tiếc là đã rời khỏi ngành.
Đang chuẩn bị rời đi, Lục Chiêu nghe thấy có người gọi mình.
Cậu quay đầu lại, thấy một thanh niên hiền lành đi tới bên cạnh thang máy.
Lục Chiêu dựa vào giọng nói nhận ra người này, giọng cũng trở nên dịu dàng hơn: "Anh Kiều, hôm nay anh ở công ty à?"
Kiều Ức, nghệ sĩ cùng công ty với cậu.
Có tác phẩm có danh tiếng, là một ngôi sao đang nổi, khi Lục Chiêu mới vào công ty, anh ấy đã giúp đỡ cậu rất nhiều.
Kiều Ức bước tới, nhìn đồ trong tay Lục Chiêu: "Hoàn thành xong thủ tục chấm dứt hợp đồng rồi?"
Lục Chiêu gật đầu, oán giận một câu: "Đợi hai tiếng mới xong."
"Sau này muốn gặp nhau chắc sẽ khó, đi uống một ly không?" Kiều Ức hỏi.
"Được thôi, đi nào."
Hai người cùng rời khỏi công ty.
Lúc lên xe, điện thoại của Lục Chiêu reo lên.
Cậu cúi đầu nhìn, dừng bước.
"Sao vậy?" Kiều Ức hỏi.
"Anh, để lần khác nhé, hôm khác em mời anh." Lục Chiêu có chút áy náy, "Hôm nay còn có việc."
Kiều Ức không để ý, chỉ vỗ vai Lục Chiêu: "Vậy anh đợi cậu mời."
Lục Chiêu mỉm cười gật đầu, nhìn theo xe của Kiều Ức rời đi, mới cúi đầu nhìn vào điện thoại.
Số liên lạc trên điện thoại chỉ có một họ, Diêu, phía sau kèm theo số thứ tự 1.
Lục Chiêu nhíu mày, bắt máy: "Có chuyện gì?"
Giọng điệu của người đầu dây bên kia nghe có vẻ khá ôn hòa: "Có chuyện gì mới được gọi à, tôi là ba ruột của cậu, đánh gãy xương thì cũng còn dính gân..."
Lục Chiêu nhìn vào tấm kính quảng cáo bên cạnh, thấy mình trợn mắt rất lớn.
"Tôi cúp máy đây?"
"Ơ, cậu xem cậu này..."
Lục Chiêu không nói hai lời, bấm nút cúp máy, niềm vui khi hủy hợp đồng thành công đã tan biến, trong lòng cậu có chút khó chịu.
Hai phút sau, "Diêu 1" mới gửi thêm cho cậu một tin nhắn: "Nhà có một bưu kiện của cậu, ba mẹ nuôi của cậu gửi đến."
Nhìn chằm chằm tin nhắn trong hai giây, Lục Chiêu mở cửa xe, ngồi vào, ngoan ngoãn đến nhà họ Diêu.