Chương 22:
Lục Chiêu không chịu được uất ức.
Cậu hiểu ý tứ trong lời nói của bà Diêu.
Cậu không có quá nhiều tình cảm với bà Diêu.
Nhưng bị mẹ ruột của mình nói là con của họ hàng, Lục Chiêu ở độ tuổi đó không chịu nổi.
Khi đó Lục Chiêu không thể nổi giận, mượn cớ đi vệ sinh, bắt đầu lần bỏ trốn đầu tiên. Đáng tiếc là không mang theo chứng minh thư, nên đã bị người của Diêu Lực Giang chặn lại ở nhà ga.
Đêm đó, Lục Chiêu dậy uống nước, thấy bà Diêu ngồi trên sofa khóc.
Sau sự việc đó, Lục Chiêu mơ hồ cảm thấy bà Diêu có chút áy náy với cậu, cũng đang cố gắng tiếp nhận cậu.
Thực ra Lục Chiêu muốn trở về nhà cũ hơn.
Nhưng cậu lại không biết đối mặt thế nào với sự tốt bụng đột ngột của bà Diêu.
Một đêm nọ, cậu lại dậy uống nước, thấy bà Diêu mặc váy ngủ bận rộn trong bếp, dường như đang chuẩn bị bữa sáng cho ngày hôm sau.
Trong khoảnh khắc đó, Lục Chiêu mềm lòng, khó khăn gọi một tiếng: “...Mẹ.”
Đêm khuya yên tĩnh, giọng nói rất rõ ràng.
Cùng lúc đó, cửa phòng ngủ chính trên tầng hai mở ra.
Đứng ngoài cửa là một bà Diêu khác mặc váy ngủ màu hồng.
Lục Chiêu nhanh chóng nhận ra, mình đã nhận nhầm người.
Người trong bếp là người giúp việc.
Cho đến bây giờ, nghĩ lại đêm hôm đó, Lục Chiêu vẫn cảm thấy như đang nằm mơ.
Cậu cũng không biết tại sao mình lại nhận nhầm.
Chỉ biết rằng tối hôm đó, bà Diêu vốn luôn tao nhã đột nhiên phát điên.
“Mẹ? Con đang gọi ai là mẹ?”
“Con nhìn kỹ lại xem! Mẹ mới là mẹ của con! Không phải người giúp việc kia!”
“Có phải con chỉ biết coi loại phụ nữ như này là mẹ của con? Hả?”
Vai và tóc của Lục Chiêu đều bị kéo rất đau.
Bà Diêu đánh thức mọi người trong nhà, ai cũng nhìn cậu với ánh mắt trách móc.
Lúc đầu, Lục Chiêu chỉ nghĩ đó là chuyện ngoài ý muốn.
Không biết từ khi nào, cậu phát hiện mình thường xuyên không nhận ra người khác.
Diêu Lực Giang dẫn Diêu Nhất Ngôn đến trường, Lục Chiêu không nhận ra ai trong hai người họ.
Lúc đó cậu mới biết, dường như mình có chút vấn đề.
Đồng hồ trong phòng khách kêu tích tắc, Lục Chiêu nhìn thoáng qua dưới ánh trăng, đã gần mười giờ rồi.
Những chuyện cũ đó, cậu đã gần như quên hết.
Chỉ là cậu cho rằng điều đó sẽ không ảnh hưởng nhiều đến việc diễn xuất.
Cậu đã diễn kịch ở trường đại học, các diễn viên trên sân khấu cũng rất nhiều.
Nhưng mỗi lần diễn kịch thì thời gian luyện tập rất dài, trang phục và tạo hình của diễn viên về cơ bản đã cố định, nên dù có chút khó khăn, Lục Chiêu vẫn có thể vượt qua.
Cậu nghĩ rằng việc đóng phim cũng tương tự, ít nhất chỉ cần vượt qua giai đoạn đầu là được.
Không ngờ đạo diễn Trương lại chọn một cảnh như vậy, khi cậu đối diễn với diễn viên thứ ba, vẫn chậm nửa nhịp.
Lục Chiêu co ro trong bóng tối, cứ nắn bóp tay mình.
Khó khăn lắm mới có được cơ hội diễn xuất, lại gặp phải tình huống này, Lục Chiêu cảm thấy có chút thất bại.
Ngoài cửa vang lên tiếng động.
Lục Chiêu giật mình đứng dậy, bước hai bước qua nửa phòng khách, bật đèn lên.
Ngay sau đó, cửa phòng mở ra, Trình Miện bước vào, thấy Lục Chiêu đứng giữa phòng khách, anh hỏi: “Vừa về à?”
“Ừm.” Lục Chiêu gật đầu, xoa xoa đôi mắt, đi lên lầu, “Bận cả ngày, mệt chết rồi.”
Trình Miện nhìn theo bóng lưng của Lục Chiêu, cúi người thay giày.